Động Cơ Gây Án

Chương 15

Sáng sớm hôm sau.

Nghiêm Hà cảm thấy đôi mắt mình cay xè vì ánh sáng, cô mở mắt ra một cách vô cùng miễn cưỡng, mới phát hiện rằng tối qua mình đã đi ngủ mà không kéo rèm. Cũng may căn hộ này ở trên cao cho nên không sao cả.

Ánh nắng mặt trời trong trẻo chiếu xuyên qua cửa sổ, khiến cho căn phòng trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Tiểu Bạch ngồi xổm trên bậc cửa sổ, thấy cô đã tỉnh giấc nó liền nhảy lên trên giường, cọ cọ vào lòng bàn tay cô.

“Réc réc!”

“Chào buổi sáng…”

Nghiêm Hà ngáp một cái rồi xốc chăn bông lên, cuốn sách tâm lý học tội phạm rơi xuống sàn. Lúc này cô mới nhớ lại, tối hôm qua lúc mình đang xem sách thì ngủ thϊếp đi. Nhưng mà cho dù lơ đãng như vậy, thì cô vẫn thức trước khi đồng hồ báo thức kêu lên.

Dậy sớm 5 phút trong một ngày phải đi làm, thật sự không khác gì mất đi một trăm triệu.

Hôm nay vụ án sẽ được hoàn tất hồ sơ, Nghiêm Hà tự làm bữa sáng cho mình khi thấy thời gian vẫn còn sớm. Tiểu Bạch ngửi thấy mùi thơm liền trở nên phấn khởi, suýt chút nữa thì nó đã nhảy vào trong nồi, cũng may là cô nhanh tay lẹ mắt đã cản được nó lại.

Nghiêm Hà tỏ thái độ hết sức nghiêm túc: “Mày muốn đem chính mình đi nấu canh à?” sau đó còn lại thấy Tiểu Bạch tiếp tục ngo ngoe rục rịch móng vuốt của mình thì lại nói tiếp, “Hay là muốn làm món cánh vẹt áp chảo?”

“… réc réc!”

Một tô hoành thánh vô cùng chất lượng, sẽ đủ để an ủi tâm hồn bé nhỏ của cô đã bị giày vò suốt mấy ngày nay. Nghiêm Hà tâm trạng rất tốt, còn cắt cho Tiểu Bạch một viên hoành thánh nhỏ, sau đó là làm thêm một hộp sủi cảo chiên, dự định mang đến Cục Cảnh Sát chia cho mọi người.

Đã lâu cô không xuống bếp, cũng không biết có hợp khẩu vị mọi người không...

Nghiêm Hà xách theo hộp cơm, tâm tình tốt đẹp đi vào thang máy, không chú ý thang máy đang đi từ tầng 21 xuống.

Vì thế, khi cánh cửa vừa mở ra, thì cô liền nhìn thấy Cố Minh Thâm bên trong.

“… Tổ, Tổ trưởng…” Bất ngờ gặp mặt, Nghiêm Hà không kịp chuẩn bị tinh thần, vội vàng thu nụ cười lại, giơ hộp cơm lên, “Anh đã ăn sáng chưa?”

Cố Minh Thâm yên lặng nhìn cô, đưa tay ấn nút thang máy.

“Rốt cuộc cô có muốn xuống lầu không?”

Nghiêm Hà a lên một tiếng, ngoan ngoãn đi vào trong thang máy.

Bây giờ là thời gian đi làm, thật trùng hợp chính là thang máy chỉ có hai người bọn họ. Nghiêm Hà nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của anh trên cửa thang máy bóng loáng, vẫn rất lạnh nhạt và xa cách.

Nghiêm Hà quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.

Nhưng thật đáng xấu hổ là hộp cơm không được đóng kín. Mùi thơm sực nức của há cảo đã nhanh chóng tràn ngập bên trong thang máy.

Cùng lúc đó, cô dường như nghe được tiếng bao tử ai đó kêu lên.

Nghiêm Hà:??

Cô cảm giác trong một giây mình hoàn toàn có thể tạo ra một chủ đề hấp dẫn, “Sếp trực tiếp làm xấu trước mặt mình, có nên phát sóng trực tiếp không..."

Sau đó cô lại ngại ngùng muốn bật cười, nhưng Cố Minh Thâm ở ngay bên cạnh, cô thật sự không có lá gan này, thậm chí không có can đảm đối mặt với anh.

Bởi vì một khi nhìn thấy nét mặt của mình, anh ấy sẽ phát hiện ra bất cứ gì dù là nhỏ nhất.

Cuối cùng cũng đến được tầng một, Cố Minh Thâm bước ra ngoài trước. Nghiêm Hà vẫn còn cố tình trì hoãn ở phía sau, giả vờ cột dây giày, muốn chờ anh đi xa một chút.

Nhưng đợi nửa ngày, cô còn chưa kịp ngửa đầu lên thì một đôi giày thể thao màu xanh da trời đã xuất hiện trước mặt, rồi một bàn tay đưa ra, cầm lấy hộp cơm của cô.

“Còn muốn kéo dài đến khi nào?”

Nghiêm Hà ấp a ấp úng: “Tôi... tôi, tay của tôi bị đông cứng!”

Một lời nói dối vụng về như vậy, Cố Minh Thâm lại không vạch trần, thật là hiếm thấy, ngược lại anh liếc cô một cái, “Bữa sáng của cô nhiều đến như vậy sao?”

Nghiêm Hà nỗ lực mỉm cười: “Cái này là mang cho mọi người.”

“Tự làm à?”

Nghiêm Hà yếu ớt gật đầu, sau đó vô cùng khiêm tốn nói: “Tổ trưởng, anh có thể nếm thử trước được không, tức là... nếu như không ngon, thì đừng cho bọn họ ăn…”

Cố Minh Thâm cười khẽ: “Thế thì tôi ăn vậy.”

Danh hiệu ma đầu làm việc điên cuồng của Cố Minh Thâm chưa bao giờ bị sụp đổ, lúc bọn họ đến văn phòng, thì vẫn còn chưa ai đến cả.

Sủi cảo chiên ngoài giòn trong mềm, hình dạng kích cỡ phù hợp. Cố Minh Thâm cắn thử một viên, phát hiện cô ấy đã dựa theo tiêu chuẩn của mình mà làm. Nếu là miệng của cô ấy thì phải cắn hai lần mới hết một viên, còn anh thì chỉ cần một lần là đủ. Vừa cắn xuống, thì nước thịt đã tươm ra, nêm nếm vừa phải, không mặn không nhạt, vỏ ngoài có màu nâu vàng, rất giòn, mùi thơm của dầu chiên cũng rất phù hợp trong khí trời mùa đông lạnh lẽo này.

Anh vừa ăn vừa mở hồ sơ vụ án ra, khóe mắt liếc về phía Nghiêm Hà đang ngồi thẳng lưng vô cùng nghiêm túc, không khỏi cảm thấy có hơi buồn cười.

Nghiêm Hà sao lại sợ mình như vậy, mình đáng sợ lắm sao?!

“Tối qua tôi đã phải tư vấn tâm lý cho nạn nhân, mãi đến hơn 1:30 sáng mới về đến nhà.”

Nghiêm Hà đóng tập hồ sơ vụ án trước mặt lại, bởi vì bây giờ chỉ có cô ở trong phòng này với anh, lại còn ngồi gần như vậy... Sự hồi hộp đã khiến cô không thể xem được chữ nào. Bỗng nhiên nghe thấy câu nói của anh, cô chớp chớp mắt, chợt nhận ra rằng

Cố Minh Thâm đang nói chuyện phiếm với mình, làm giảm đi bầu không khí ngượng ngùng này.

Cô luôn có cảm giác, một người như Cố Minh Thâm lại đi nói chuyện phiếm, là một điều quá sức kỳ quái…

Cô sửng sốt mất hai giây, rồi mới chậm rãi xoay người hỏi, “Một giờ ba mươi sáng?”

Tối hôm qua lúc đọc sách, cô còn nhớ rằng thời gian đó là vào khoảng 12 giờ hơn. Khi đó cô đã nằm trong chăn đệm ấm áp, còn Cố Minh Thâm thì chỉ vừa mới về nhà sao?

Nghiêm Hà bắt đầu bật chế độ khuyên nhủ: “Tổ trưởng, thường xuyên thức khuya sẽ rất có hại cho cơ thể, chúng ta phải cố gắng nghỉ ngơi càng sớm càng tốt. Tối qua anh ngủ trễ như vậy thì hôm nay có thể đến trễ một chút, dù sao cũng tám giờ mới bắt đầu giờ làm việc...”

Cố Minh Thâm nhẹ nhàng buông tay, “Đi trễ một chút thì hôm nay sẽ không viết xong. Hay là cô làm thử xem?”

Anh chỉ vào tập tài liệu dày bằng ba ngón tay trên bàn.

Nghiêm Hà cắn răng.

Lời đã nói ra miệng giống như bát nước đổ đi. Đã dám nói thì phải dám làm.

“… được rồi, để tôi thử!”

Nhưng trước đây, cô chỉ làm cố vấn chuyên môn cho bộ phận điều tra tội phạm của Sở Cảnh sát thành phố G, những phần việc còn lại thì không cần cô phải đυ.ng vào. Cô vừa đón lấy tập hồ sơ vụ án, thì hai mắt đã tối lại, nhiệt huyết lập tức tắt ngóm.

“Tổ trưởng, tôi phải viết như thế nào”

Cố Minh Thâm đã gắp viên sủi cảo chiên thứ ba.

“Trước hết là hoàn thành bảng phân tích xây dựng chân dung tội phạm, phân tích vấn đề trong nhân cách tội phạm, sau đó viết đề xuất cho việc phòng ngừa và kiểm soát loại tội phạm như thế. Hãy bắt đầu với ba điểm trên.”

Nghiêm Hà líu lưỡi.

Cho dù là điểm nào thì cũng sẽ mất hết của cô cả một ngày. Khó trách Cố Minh Thâm nói một ngày không thể viết xong được.

Cô khiêm tốn hỏi: “Vấn đề nhân cách là gì?”

“Nguyên nhân hình thành nên vấn đề trong tâm lý của tên họ Vương, biểu hiện của những vấn đề đó là gì. Những điều này trong lúc phá án, tôi đã nói rất rõ ràng, cô liệt kê ra một bản nháp, lát nữa đưa cho tôi xem.”

Nghiêm Hà vâng dạ, suy nghĩ một lát rồi mới bắt đầu đánh máy, chỉ trong chốc lát tiếng gõ bàn phím đã vang lên rộn rã trong phòng. Cố Minh Thâm biết cô đã hiểu được cách làm, như vậy tiếp tục im lặng ăn sủi cảo chiên, không làm phiền cô làm việc.

Đang viết, Nghiêm Hà lại đột nhiên hỏi: “Tổ trưởng, anh nói xem sau khi tên họ Vương đó gϊếŧ người xong, hắn có hối hận không?”

Cánh tay cầm đũa của Cố Minh Thâm khựng lại.

Anh lẳng lặng nhìn Nghiêm Hà, nhớ lại vẻ mặt của tên họ Vương vào ngày hôm qua, lúc anh chuẩn bị đi khỏi phòng thẩm vấn.

Anh đã từng chứng kiến rất nhiều tội phạm với những màn trình diễn khác nhau. Cho nên biểu cảm muốn trả thù anh gần như méo mó của tên họ Vương này, thì cho dù anh có đối diện hắn, cũng sẽ không quá quan tâm. Nói theo một cách khác, những người muốn trả thù Cố Minh Thâm anh có rất nhiều, tên họ Vương kia còn cần phải xếp hàng.

Nhưng loại thái độ dữ tợn đó, anh không muốn nói với Nghiêm Hà.

“Cô muốn phỏng vấn cảm tưởng của hắn ta à?”

Nghiêm Hà vội vàng lắc đầu, “Không không không, tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc, sao hắn ta phải đi đến bước đường này...”

Cố Minh Thâm nhẹ giọng nói: “Nghĩ không thông suốt thì mọi thứ sẽ bế tắc. Hắn ta bị vướng vào chuyện của con trai mình, không thể thoát ra được. Tuy rằng hắn là một người cha, nỗi ám ảnh này về tình cảm là có thể tha thứ, nhưng phạm tội chính là phạm tội. Ngành tâm lý học tội phạm không chỉ giúp chúng ta phân tích tâm lý của kẻ sát nhân, mà còn đưa ra lời cảnh báo cho tất cả mọi người.”

Nghiêm Hà có vẻ hiểu ra một chút, tiếng gõ bàn phím càng vang lên đều đặn hơn.

“A, buổi sáng tốt lành!”

Những người còn lại đã đến, Cố Minh Thâm liếc mắt nhìn đồng hồ, “8 giờ 5 phút, coi như đi trễ, trừ hết toàn bộ điểm chuyên cần.”

Dụ Hạo Thán lúc này mới phát hiện trong văn phòng có gắn một cái đồng hồ treo tường, rõ ràng hôm qua không có, lập tức kêu rên: “Sếp ơi, ngày đầu tiên mua đồng hồ, cho chút mặt mũi được không?”

Đừng nói là mặt mũi, ngay cả một sự phản ứng Cố Minh Thâm cũng không muốn cho, anh cúi đầu tiếp tục ăn sủi cảo chiên.

“Thơm quá đi, là sủi cảo chiên à? Tổ trưởng tôi có thể nếm một viên không?”

Hàn Li không có thói quen chuẩn bị thức ăn sáng, mùi thơm bay đầy phòng khiến cho chảy nước miếng. Cố Minh Thâm nói: “Cho phép cô gọi cơm hộp.”

“Cơm hộp đâu có ngon bằng cái này…” Hàn Li đã sắp chảy nước miếng chạm đất, kinh nghiệm làm pháp chứng đã khiến cô chú ý đến một chi tiết, “Tổ trưởng, sao hộp cơm của anh lại dễ thương như vậy?”

Cố Minh Thâm ngẩn ra, lúc này mới phát hiện hóa ra hộp cơm của Nghiêm Hà là hình một con gấu nhỏ. Vừa rồi anh chỉ nói chuyện phiếm câu được câu mất với Nghiêm Hà, cho nên không chú ý.

Lúc anh khựng lại, Hàn Li đã phát hiện ra điều không bình thường, ánh mắt cô đảo qua đảo lại trên người Cố Minh Thâm và Nghiêm Hà, ánh mắt vô cùng sâu sắc. Nghiêm Hà đang tập trung vào công việc, cho nên không chú ý đến những chuyện xảy ra phía bên này.

“Sao vậy? Để cho tôi xem nào?” Dụ Hạo Thán thò đầu ló ra, trông thấy hộp cơm, liền lắp bắp kinh hãi, chống cằm trầm tư, “Tổ trưởng, hình như hộp cơm này của anh đã làm bại lộ một điều gì đó?”

Cố Minh Thâm lạnh cười một tiếng, tiếp tục ăn sủi cảo chiên.

Dụ Hạo Thán lại hỏi: “Tổ trưởng anh cười cái gì vậy?”

Cố Minh Thâm buông đũa, thái độ vô cùng lạnh nhạt.

“Khi nhân loại còn đang suy nghĩ, thì thượng đế đã mỉm cười.”