Trình Tri Lạc lại sờ đầu nhỏ của thằng bé, hỏi: "Ba... có biết... chuyện này không con?"
Phó Hạ cắn môi lắc đầu.
Trình Tri Lạc thấy thế thì ôm cậu bé vào lòng, cầm điện thoại để trước mặt cậu bé, màn hình hiển thị giao diện trò chuyện với Phó Dư Hoài: “Nào.”
Phó Hạ bối rối nhìn màn hình điện thoại.
"Bấm vào đây... có thể ghi âm, kể cho ba nghe... chuyện này nhé." Trình Tri Lạc chỉ vào nút "nhấn giữ để nói".
Phó Hạ: "!"
Phó Hạ toàn thân cứng đờ.
Nhưng đầu nhỏ của cậu bé nhanh chóng suy nghĩ...
Trước đây cậu bé không dám nói với ba chuyện này, sợ bị ba ghét vì bản thân cậu bé tay chân bất cẩn, hơn nữa, dì bảo mẫu còn bảo rằng đây là “lời nói dối có thiện ý”, rất nhiều chuyện cứ giữ trong lòng là được, nói ra cũng chỉ gây thêm rắc rối cho ba mà thôi.
Nhưng hiện tại những “việc xấu” cậu bé làm bị lộ ra rồi, nếu lại giấu ba nữa thì cậu bé sẽ triệt để là một đứa trẻ hư.
Đã làm sai thì phải biết nhận lỗi mới là đúng.
Theo lời chỉ dẫn của Trình Tri Lạc, Phó Hạ vươn tay nhỏ của mình ra, bấm vào chỗ "nhấn giữ để nói".
Cùng lúc cậu bé bấm vào, điện thoại vang lên một tiếng "ting".
Phó Hạ sửng sốt hồi lâu, tay nhỏ vẫn luôn để chỗ nhấn nút nói chuyện.
Đúng lúc Trình Tri Lạc định nhắc nhở cậu bé có thể nói được rồi, nhóc con đột nhiên nghẹn ngào nói: "Ba, ba ơi con xin lỗi, hức... con lỡ làm hỏng chiếc đồng hồ thông minh ba mua cho con vào dịp Tết rồi, hu hu... ba đừng giận con được không ạ..."
Trình Tri Lạc không làm gián đoạn đoạn ghi âm của cậu bé, mà đợi lúc cậu bé nói xong dạy cậu bé buông tay để gửi đoạn ghi âm, lát sau lại lấy khăn giấy bên cạnh lau nước mắt cho cậu bé.
Được Trình Tri Lạc đối xử dịu dàng, tâm trạng của Phó Hạ cũng dần dần ổn định lại, nhưng cậu bé vẫn vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Trình Tri Lạc không biết bây giờ Phó Dư Hoài có bận hay không, nhưng dù sao anh vừa mới gửi một tập tài liệu cho cậu, hẳn là có thể nhận được đoạn ghi âm Phó Hạ gửi tới...
Ngay lúc Trình Tri Lạc đang định gọi cho Phó Dư Hoài vì chưa thấy anh trả lời thì phía trên giao diện trò chuyện hiện lên dòng chữ "đang nhập".
Trình Tri Lạc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hy vọng rằng Phó Dư Hoài có thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng.
Cậu đang dạy nhóc con mở lòng mình hơn, đồng thời cậu cũng dạy Phó Dư Hoài cách làm thế nào đến gần nội tâm của cậu bé.
Trình Tri Lạc đột nhiên có ảo giác rằng mình chính là sư phụ của hai người này.
Rõ ràng lúc vừa xuyên tới đây cậu vẫn cố gắng hết sức muốn thoát khỏi cốt truyện, tránh xa hai người một lớn một nhỏ này ra, mà giờ lại...
Trình Tri Lạc lặng lẽ thở dài trong lòng.
Cậu không phải là người dễ mềm lòng, cũng không thích xen vào việc của người khác, tất cả chỉ vì đứa nhỏ này quá biết cách khiến người khác đau lòng.
Ngoài ra thái độ của Phó Dư Hoài quả thực không tồi, chỗ tốt mà anh đưa ra cũng rất hấp dẫn.
Cuối cùng, dưới ánh nhìn căng thẳng của Phó Hạ, một tiếng “ting” đột nhiên vang lên, Phó Dư Hoài cuối cùng cũng trả lời lại bằng tin nhắn thoại.
Trình Tri Lạc tiếp tục dạy Phó Hạ cách bấm vào tin nhắn thoại người khác gửi đến.
Sau khi dùng tay nhỏ ấn nhẹ vào thanh giọng nói, trong điện thoại di động lập tức truyền đến giọng nói từ tính trầm ấm của Phó Dư Hoài.
"Ba không có tức giận, đồ hư rồi có thể đem đi sửa, cũng có thể mua lại, lần sau chú ý là được, Hạ Hạ biết sai thì sửa rất đáng được khen ngợi, ba thưởng cho Hạ Hạ món quà mới nhé, Hạ Hạ có muốn món gì hay có nguyện vọng gì không?"
Nghe giọng nói, Trình Tri Lạc vô thức hình dung ra khuôn mặt của Phó Dư Hoài trong đầu, trong lòng âm thầm chấm cho giọng nói của anh 95 điểm, trừ 5 điểm vì trả lời tin nhắn hơi muộn một chút.
Phó Dư Hoài hẳn đã đoán được rằng đồng hồ thông minh không thể nào bị nhóc con làm hỏng được, nhưng thực sự không có cách nào để nói cho nhóc con biết sự thật trong tình huống này, chi bằng đâm lao thì phải theo lao, xử lý chuyện này bằng cách khác.
Trình Tri Lạc cũng không có ý định nói cho nhóc con biết việc bảo mẫu đã làm, suy cho cùng cậu bé vẫn còn quá nhỏ, còn bảo mẫu thì lại đóng một vai trò quan trọng trong sinh mệnh cậu bé.
Chỉ có thể thông qua cách thức xoa dịu để đưa nhóc con thoát ra khỏi bóng ma do bảo mẫu mang tới, thay vì nói thẳng với cậu bé là bảo mẫu mà cậu bé tin tưởng là một người xấu, trộm đồ của của cậu bé, còn lừa gạt cậu bé đến mức xoay mòng mòng.
Điều này sẽ chỉ khiến lâu đài nhỏ mà cậu bé dày công xây dựng tự đáy lòng sụp đổ trong phút chốc.
Đây là một lời nói dối có thiện ý.
Nhưng cần thiết.
Nghĩ đến Phó Dư Hoài chắc chắn cũng đã cân nhắc điều này.
Lão già tuy có chút thẳng thắn, nhưng chỉ số EQ rất cao, bằng không cũng không thể nào vực dậy một nhà họ Phó đã sụp đổ đến mức này.