Tiểu Nói Lắp Mang Theo Nhãi Con Tham Gia Oa Tổng

Chương 30

Sau khi nghe xong, Phó Hạ nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của mình, nép vào lòng Trình Tri Lạc dụi đầu vào ngực cậu, tóc tai sau ót trong bị làm dựng lên vài chỏm ngốc nghếch, tâm tình kích động lộ rõ vẻ không cần nhìn cũng biết.

Ba không có giận nhóc!

Thậm chí còn khen ngợi nhóc nữa!!

Lại còn tặng nhóc món quà mới luôn!

Trình Tri Lạc thu hết phản ứng của nhóc con vào mắt, ý cười trong mắt càng sâu.

Nhóc con thật dễ thỏa mãn.

Nhóc con cũng rất thông minh, sau khi được Trình Tri Lạc dạy một lần, cậu bé đã hoàn toàn nắm vững cách dùng tin nhắn thoại để trò chuyện trên điện thoại di động.

Sau đó cậu bé dùng tay nhỏ của mình chạm nhẹ vào nút ghi âm, nghiêm túc nói: "Ba ơi, con không có thứ gì muốn mua hết..."

"Đợi lúc nào ba rảnh, ba có thể đưa con và ba nhỏ đi công viên giải trí chơi được không ạ?"

Nghe nói công viên giải trí là nơi thú vị nhất trên đời luôn!

Nếu có thể, cậu bé thực sự hy vọng ba có thể đưa cậu bé đến đó một lần.

Đương nhiên, cũng phải dẫn ba nhỏ theo cùng nữa!



Trình Tri Lạc không nghĩ tới nguyện vọng của nhóc con lại là cái này, còn… có cả cậu nữa.

Nhưng nhắc đến công viên giải trí, Trình Tri Lạc quả thực không hiểu sao lại có chấp niệm với nơi này.

Kiếp trước do sức khỏe không được tốt nên cậu chưa từng đến những nơi đông đúc như công viên giải trí, lúc nhỏ dù ở nhà hay ở bệnh viện ba mẹ đều mua rất nhiều đồ chơi cho cậu, nhưng tận sâu trong lòng cậu vẫn có chút tiếc nuối.

Nếu có cơ hội, cậu rất muốn đi công viên giải trí một lần.

Nghe nói trò chơi ở đó rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ… thân thể này cũng rất khỏe mạnh nên mấy trò chơi bình thường chắc đều có thể chơi được.

Nghĩ đến đây, Trình Tri Lạc cùng Phó Hạ ngồi đợi trước điện thoại chờ câu trả lời của Phó Dư Hoài.

Nếu sau lưng hai người có mọc đuôi thì chắc chắn lúc này nó đang vẫy qua vẫy lại.

Lần này Phó Dư Hoài trả lời rất nhanh, “ting” một tiếng, Phó Hạ nóng lòng vươn bàn tay nhỏ bé mở bản tin nhắn thoại mà Phó Dư Hoài gửi đến.

“Được, đợi ba xong việc sẽ đưa con với ba nhỏ đi công viên giải trí.”

Giọng người đàn ông vẫn trầm thấp dịu dàng.

Tuy nghe có vẻ như là hứa suông, làm xong việc… rốt cuộc thì bao giờ mới làm xong thì chẳng ai biết được, nhưng một lớn một nhỏ vẫn rất vui vẻ.

Phó Hạ là do không biết “hứa suông” có nghĩa là gì, chỉ biết rằng ba đồng ý dẫn cậu bé và ba nhỏ đi công viên giải trí chơi.

Trình Tri Lạc thì là vì cậu biết dựa theo thiết lập nhân vật thì Phó Dư Hoài không thể nào là một người chỉ biết hứa suông, anh nói được thì nhất định sẽ làm được, chỉ là tình hình hiện tại của nhà họ Phó đúng là rất gay gắt, anh đúng là rất bận nên không thể yêu cầu cao quá được.

Giải quyết xong chuyện “đồng hồ thông minh”, còn được đồng ý cho đi công viên giải trí, Phó Hạ vui như một chú nai nhỏ, cậu bé ngồi trên ghế sô pha đung đưa đôi chân nhỏ.

Thì ra… ba sẽ không giận cậu bé vì cậu bé lỡ tay làm hỏng món quà ba tặng!

Đợi dì bảo mẫu về cậu bé nhất định phải nói chuyện này cho dì ấy biết!

Xử lý xong chuyện “đồng hồ thông minh”, Trình Tri Lạc tiếp tục xem danh sách được sắp xếp trong văn kiện, lại chọn vài cái đắt tiền hỏi bóng hỏi gió nhóc con.

Phản ứng của nhóc con lại không giống như vụ đồng hồ thông minh, thay vào đó là vẻ mặt mơ màng giống như… chưa từng nhận mấy món đồ Phó Dư Hoài tặng vậy, hơn nữa bởi vì tuổi còn nhỏ nên cậu bé thậm chí còn không biết những thứ này là gì.

Trong lòng Trình Tri Lạc lại càng tức hơn.

Những thứ này còn chưa đến tay nhóc con đã bị bảo mẫu “lấy luôn” rồi.

Thật là to gan.

Ăn trộm một cách trắng trợn như thế.

Nhưng khi nhìn thấy nhóc con tỏ ra vui vẻ vì đã thẳng thắn nói về việc đồng hồ thông minh với Phó Dư Hoài, Trình Tri Lạc lại cảm thấy thay vì để bà ta ngụy tạo thành nhóc con cố ý làm hỏng đồng hồ, còn không bằng trực tiếp “lấy luôn”, chí ít nhóc con cũng sẽ không buồn lâu như vậy.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, điều đó cũng không thể tha thứ được.

Trình Tri Lạc lập tức đứng dậy, tùy tiện tìm một cái cớ nào đó để nhóc con ngồi trên sô pha xem hoạt hình một mình, nhóc con rất ngoan cũng rất nghe lời cậu.

Ngay lập tức, Trình Tri Lạc nhanh chóng dựa theo danh sách tìm khắp biệt thự một lượt, cứ coi như đó là một cách để rèn luyện thân thể mới này.

Nếu như là một căn biệt thự khác, Trình Tri Lạc chắc chắn sẽ không tốn thời gian công sức để lục từng ngóc ngách, không những có thể sẽ không tìm thấy mà ngược lại còn mệt đứt hơi.

Biết làm sao được đây, căn biệt thự này quá trống, nhìn thoáng qua thôi cũng có thể nhìn thấy hết mọi thứ, tìm kiếm cũng chẳng tốn sức chút nào cả.

Trên tường đến tranh trang trí cũng không có, tủ cũng gần như trống không chỉ để vài món đồ cơ bản mà thôi. Mấy phòng trên tầng hai trừ phòng ngủ chính, phòng ngủ của nhóc con với phòng ngủ của bảo mẫu ra thì đều bị khóa hết.

Phòng ngủ chính và phòng ngủ của nhóc con cậu cũng xem qua rồi, những món đồ trong danh sách chỉ tìm thấy vài món không quá đắt tiền.

Phòng ngủ của bảo mẫu bị khóa, chìa khóa chắc cũng bị bà ta cầm theo rồi, trong biệt thự có thể còn có chìa khóa dự phòng khác, nhưng Trình Tri Lạc không có ý định tiếp tục lục tìm phòng ngủ của bà ta.