Tiểu Nói Lắp Mang Theo Nhãi Con Tham Gia Oa Tổng

Chương 28

Sau khi cùng nhóc con xem Uông Uông thần kỳ trên TV được một lúc, điện thoại di động của Trình Tri Lạc đột nhiên “ting” lên một tiếng.

Vị bảo mẫu kia đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của cậu.

Trình Tri Lạc nhìn chằm chằm vào dòng chữ "đang nhập" nhấp nháy trên khung trò chuyện, cậu đợi rất lâu nhưng vẫn chưa thấy tin nhắn bà ta gửi đi, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Cậu trực tiếp lấy danh thϊếp từ chỗ Phó Dư Hoài gửi qua để thêm bạn, trước khi đồng ý đề nghị thêm bạn tốt của cậu chắc hẳn bà ta đã biết cậu là người bên phía Phó Dư Hoài.

Về việc sau khi thêm bạn, buổi chiều cậu đặc biệt đăng những bức ảnh cậu chụp cùng Phó Hạ lên khoảnh khắc trên WeChat của mình, mục đích là để cho bà ta nhìn thấy, biết người vừa mới kết bạn với bà ta là ai.

Những thứ bị trộm đi nhất định phải được trả lại đầy đủ, thứ không trả lại được cũng phải bồi thường bằng tiền mặt, nếu không thì chờ đến lúc bị kiện đi.

Nhưng đó chưa phải là điều quan trọng nhất.

Điều này chỉ có thể vả mặt bảo mẫu, đòi công lý, trút những lời không hay, nhưng đối với tình hình nhóc con hiện tại lại không tạo ra được bất kỳ tác động nào.

Điều quan trọng nhất là hành động thao túng tâm lý của bà ta đối với Phó Hạ.

Nhất định phải đem bà ta ra làm ví dụ để dạy nhóc con vài thứ mới được.

Đột nhiên, trong điện thoại vang lên một tiếng "ting".

Trình Tri Lạc nghĩ rằng tin nhắn này do bảo mẫu gửi đến, nhưng không ngờ lại đến từ Phó Dư Hoài.

Lão già: [Đây là danh sách tất cả những thứ Từ Kỳ đã mua cho Hạ Hạ và giá cả của chúng.]

Lão già: [Tài liệu]

Lão già: [Tôi sẽ ghi âm lại truyện kể trước giờ đi ngủ cho cậu sau.]

Trình Tri Lạc nhanh chóng trả lời anh bằng biểu tượng cảm xúc "cún con ok", sau đó bấm mở tập tin Phó Dư Hoài gửi.

Các tài liệu được sắp xếp một cách hợp lý, có thể thấy Phó Dư Hoài coi trọng vấn đề này đến mức nào.

Trình Tri Lạc nhanh chóng nhìn hết một lượt tài liệu, càng xem lông mày càng nhíu chặt.

Từ những chiếc cốc in hình động vật cho đến những thứ giá trị như đồng hồ thông minh, cậu đều không hề thấy chúng có trong biệt thự.

Bên trong tủ âm tường chỉ có mấy chiếc ly thủy tinh đơn giản thậm chí chất lượng không tính là tốt, trên cổ tay nhóc con, trên mặt bàn hay trong phòng cũng chưa từng nhìn thấy dấu vết của đồng hồ thông minh.

Xem ra là cậu đã trách oan Phó Dư Hoài, Phó Dư Hoài thật ra vẫn rất để ý những món đồ mà anh mua cho nhóc con.

Chiếc cốc không đắt, cũng chỉ vài trăm tệ, nhưng đồng hồ thông minh được thiết kế đặc biệt, khác với các kiểu đồng hồ thông thường, giá cả gần như lên đến năm con số.

Ly thủy tinh trong tủ đoán chừng là do bảo mẫu mua về thay, bước tiếp theo cậu cũng đã thay bảo mẫu nghĩ kỹ - chiếc cốc mua trước đó không cẩn thận bị vỡ nên được thay bằng một cái mới.

Còn về đồng hồ thông minh…

Ánh mắt Trình Tri Lạc rơi vào Phó Hạ đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem phim hoạt hình, hỏi thẳng: "Hạ Hạ, đồng hồ... thông minh... ba... mua cho con đâu rồi?"

Phó Hạ nghe được lời nói của Trình Tri Lạc thì lập tức trở nên căng thẳng, hai bàn tay nhỏ bất an đan chặt vào nhau, cúi đầu cảm thấy áy náy, giống như một chú thỏ con đang sợ hãi.

Ba nhỏ sao lại biết chuyện đồng hồ thông minh vậy?

Ba... Đừng bảo là ba cũng đã biết chuyện cậu bé làm hỏng đồng hồ thông minh rồi nhé?

Ba sẽ không tức giận với cậu bé đâu đúng không?

Ba nhỏ cũng sẽ không cảm thấy cậu bé là một đứa bé hư vụng về đâu đúng không?

Một đứa trẻ ba bốn tuổi sao có thể biết cách che giấu cảm xúc của mình? Trình Tri Lạc không hề bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của cậu bé, trong lòng đại khái cũng đoán được chút ít.

Cách ít rủi ro nhất để lấy trộm thứ gì đó chính là đổ lỗi lên người đứa trẻ, nói rằng đứa nhỏ làm hỏng, sau đó ném đi mất, nhưng thực chất là do bà ta đã lén lấy nó đi.

Bà ta biết chắc rằng Phó Dư Hoài rất hào phóng với Phó Hạ, xác suất cao sẽ không tính toán những thứ này, hư rồi thì mua lại cái khác là được.

Trình Tri Lạc lập tức đưa tay sờ đầu cậu bé, nhẹ giọng nói: "Có chuyện gì... xảy ra sao? Có thể... kể cho ba nhỏ của con biết được không?"

Nhóc con quá mức dè dặt, nhất định phải để cậu bé mở lòng mình ra, bước đầu tiên để mở lòng là khiến nhóc con hoàn toàn tin tưởng vào mình, sẵn sàng chia sẻ “bí mật nhỏ” của cậu bé với cậu.

Phó Hạ ngẩng đầu nhỏ lên, mở to mắt nhìn Trình Tri Lạc mấy giây, đôi mắt cậu bé bất giác hơi đỏ lên, cậu bé khụt khịt mũi, như thể không còn gì luyến tiếc nức nở nói: “Con, con làm hỏng món quà mà ba mua cho con mất rồi...”

Phó Hạ vừa nói vừa quan sát vẻ mặt và biến hóa tâm trạng của Trình Tri Lạc, phát hiện Trình Tri Lạc vẫn luôn dịu dàng cẩn thận nghe mình nói, không có chút vẻ mặt tức giận hay chán ghét nào thì mới nói những lời bị bỏ lại ra hết.

“Dì bảo mẫu đã mang đồng hồ thông minh đi sửa rồi, nhưng vẫn, vẫn chưa sửa được, không phải con cố ý làm hư món quà ba tặng con đâu…”

Nói xong, Phó Hạ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.