Tiểu Nói Lắp Mang Theo Nhãi Con Tham Gia Oa Tổng

Chương 27

Trình Tri Lạc thấy thế mỉm cười rút lấy tờ khăn giấy lau miệng cho nhóc con.

Phó Hạ sửng sốt mở to mắt, sau khi phản ứng lại cậu nhóc lo lắng nắm chặt tay nhỏ của mình.

Nhóc thế mà lại quên lau miệng mất tiêu rồi!!

Lại còn cọ lên quần áo ba nhỏ nữa chứ!!!

Trình Tri Lạc đương nhiên chú ý đến phản ứng của nhóc con, nhưng cậu chỉ ném khăn giấy vào thùng rác xong cũng không làm thêm hành động dư thừa nào khác.

Nhóc con thực sự quá thận trọng, vừa thiếu hụt tình thương lại còn quá nhạy cảm, về lâu dài chắc chắn sẽ trở nên tự ti mặc cảm trầm trọng, cậu nhất định phải làm nhóc con dần tự tin hơn mới được.

Cũng may hiện tại cậu bé chưa đầy bốn tuổi nên vẫn còn thời gian để can thiệp.

Chỉ là không cẩn thận làm bẩn quần áo của cậu mà thôi, không cần thiết phải lo lắng như vậy, giống như sau bữa trưa cậu bé đang đọc sách mà ngủ thϊếp đi, chuyện nhỏ như con thỏ thế này sao cậu có thể vì nó mà ghét cậu bé được?

Trình Tri Lạc gần như không có kinh nghiệm trong việc nuôi dạy con cái nên cậu chỉ có thể dựa theo cách thức mà bản thân cậu cảm thấy thoải mái nhất chính là để nhóc con tùy ý một chút trong sinh hoạt hằng ngày.

Phó Hạ thận trọng từng li từng tí chú ý tới cảm xúc của Trình Tri Lạc, sau khi phát hiện cậu không có tức giận mới thở phào nhẹ nhõm.

Ba nhỏ dịu dàng ghê…

Cậu nhóc luôn trở nên vụng về khi có ba nhỏ bên cạnh, những câu bảo mẫu nói lúc trước cậu bé đều quên sạch sành sanh.

Trình Tri Lạc mở album ảnh trên điện thoại di động ra, bấm vào một loạt ảnh của nhóc con mà cậu đã chụp trước đó xong đưa cho cậu bé xem từng tấm một.

Xem đến bức cuối cùng, Phó Hạ lấy hết can đảm nói: “Ba nhỏ ơi, hay là hai chúng ta cùng nhau chụp một tấm hình nha.”

Nói xong, cậu bé nhìn Trình Tri Lạc bằng ánh mắt đầy mong đợi.

Trình Tri Lạc tất nhiên vui vẻ trả lời: “Được.”

Việc nhóc con có thể chủ động đưa ra yêu cầu với cậu đã thấy được cậu bé đang dần mở lòng mình hơn, không còn kiểu cẩn thận từng li từng tí hay sợ hãi rụt rè, chuyện gì cũng giấu kín trong lòng như trước nữa.

Trình Tri Lạc đương nhiên bằng lòng khi thấy Phó Hạ như thế.

Cậu mở camera trước của điện thoại lên sau đó ôm nhóc con vào lòng mình, Trình Tri Lạc chụp tách tách liên tục mấy bức ảnh.

Khi chụp đến bức cuối cùng, Phó Hạ lấy hết can đảm hôn một phát lên mặt Trình Tri Lạc, sau đó ngượng ngùng cụp mắt xuống, hàng mi dài hơi run run, ngón tay siết chặt ống tay áo của mình.

Trình Tri Lạc bị nụ hôn này làm cho sửng sốt một lát, nhưng sau khi phản ứng lại, ý cười trong mắt càng thêm sâu.

Phương thức thể hiện sự yêu thích này của cún con Hạ Hạ… cậu rất vinh hạnh đó nha.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Trình Tri Lạc hí hoáy với điện thoại một lúc, bấm mở chức năng nhãn dán trong camera, trong đó chọn sticker hình chó nhỏ đáng yêu rồi ôm bé nhìn vào khung ảnh.

Có vẻ như đây là lần đầu tiên Phó Hạ chụp ảnh bằng nhãn dán, đối với bé cái này thật sự rất mới lạ, đôi mắt đen láy trừng to đến tròn xoe nhìn đôi tai cún cụp xuống hai bên đầu, thật ngốc không thể tả.

Nhớ tới lời cô giáo nói lúc chụp ảnh nhất định phải mỉm cười, cậu bé vội nở nụ cười rạng rỡ trước khi nhấn nút chụp.

Trình Tri Lạc bị hàng loạt phản ứng của cậu bé làm cho thích thú cong mắt cười như hình trăng khuyết.

“Tách tách.”

Hai chú cún một lớn một nhỏ kề cạnh vào nhau trông ấm áp vô cùng.

Trình Tri Lạc dự định mấy ngày tới sẽ ra ngoài một chuyến, vừa vặn tiện đường in những bức ảnh này của nhóc con ra hết, sau đó mua một quyển album dày về viết ngày tháng và lời nhắn sau mỗi bức ảnh để lưu giữ, ghi lại quá trình trưởng thành của nhóc con từng li từng tí.

Tuổi thơ chỉ có một lần, tất nhiên phải ghi lại kỹ càng.

Sau khi chụp xong, Trình Tri Lạc đưa điện thoại cho Phó Hạ xem ảnh, còn cậu thì đơn giản dọn dẹp bánh quy trên bàn một chút.

Trẻ con ăn quá nhiều đồ ngọt không phải là điều tốt, sức ăn của con nít ba bốn tuổi cũng nhỏ, ăn quá nhiều bánh quy sẽ ảnh hưởng đến bữa tối của trẻ, một ngày ba bữa vẫn rất quan trọng.

Trình Tri Lạc ước chừng số lượng xong chỉ chừa lại mấy miếng nhỏ để làm đồ ăn vặt cho cậu bé.

Tuy chỉ có mấy miếng nhỏ thôi nhưng Phó Hạ vẫn vui vẻ hết sức, không nỡ ăn miếng nào.

Trình Tri Lạc mặt đầy bất lực nhưng cũng thuận theo cậu bé.

Nhóc con có quyền xử lý đồ vật mình sở hữu, cậu sẽ không can thiệp quá nhiều.

Dù sao thì cậu cũng đến đây rồi, từ hôm nay trở đi cuộc sống của nhóc con sẽ không còn đè nén ngột ngạt giống như trước nữa, những biến cố trong sách cũng sẽ không xảy ra, cậu có lòng tin rằng mình có thể nuôi dạy nhóc con thật tốt.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Trình Tri Lạc liếc nhìn bông tuyết đang rơi rì rào bên ngoài, đóng kín cửa sổ lọt gió lại, âm thầm từ bỏ ý định muốn ra ngoài.

Cậu vẫn còn khá sợ lạnh.

Thôi thì đợi tuyết ngừng rơi rồi hẳn ra ngoài vậy…