Hai mắt Phó Hạ sáng ngời, theo mùi hương đi vào phòng bếp, Trình Tri Lạc vừa hay lấy ra một đĩa bánh quy nhỏ từ trong lò, đối mặt với cậu bé với mái tóc vểnh lên trông hơi ngốc nghếch, cậu nhịn không được cười khẽ một tiếng.
"Con dậy rồi sao?" Trình Tri Lạc đặt khay nướng bánh lên bàn, dùng đũa gắp bánh quy vào bát.
Phó Hạ gật đầu, nhỏ giọng giải thích: "Ba nhỏ, không phải con cố ý ngủ quên khi đọc sách đâu... bình thường con đều đọc sách rất nghiêm túc.”
Trình Tri Lạc ngừng động tác gắp bánh quy lại, ánh mắt nhìn về nhóc con đang căng thẳng đứng cách đó không xa.
Rõ ràng rất muốn đến gần mình để nhìn bánh quy nhỏ nhưng lại cho rằng bản thân làm sai nên không dám tiến tới.
Nhưng cậu bé đã làm gì sai cơ chứ?
Là điều gì đã khiến cho một đứa trẻ sống cẩn trọng đến thế...
Trình Tri Lạc đau lòng đến mức không gắp bánh quy nữa, cậu đặt đũa sang một bên rồi đi đến trước mặt Phó Hạ, hơi nghiêng người, vuốt lại phần tóc dựng đứng trên đầu cậu bé.
"Bé ngoan à... đứa trẻ ngủ trưa... là đứa trẻ ngoan."
Trình Tri Lạc vốn muốn giải thích cho cậu bé về tác dụng phụ của thuốc, uống thuốc xong dễ buồn ngủ là chuyện bình thường, nhưng do một sự kết hợp kỳ lạ nào đó, cậu lại nhớ tới lời giải thích của Phó Dư Hoài về rượu buổi sáng, lời đến bên miệng lại không nói ra nữa.
May mắn thay, sau khi nói xong, đôi mắt của nhóc con lập tức sáng lên, hiệu quả tốt hơn nhiều so với những gì cậu mong đợi.
"Thật sao ạ?" Trong mắt cậu nhóc dường như có ánh sao lấp lánh sắp rơi ra.
Trình Tri Lạc lại sờ đầu cậu bé, nói: "Đọc truyện trước khi ngủ... ngủ trưa rất bình thường, lần sau... để ba, ba con đọc truyện trước khi ngủ cho con nhé."
Nếu không phải cậu mắc tật nói lắp thì tối nay cậu đã đọc truyện trước khi đi ngủ cho Phó Hạ rồi.
Nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho Phó Dư Hoài thôi.
"Thật ạ?!" Phó Hạ vui mừng ôm Trình Tri Lạc, nếu lúc này sau lưng cậu bé có một cái đuôi nhỏ, cậu bé nhất định sẽ vui mừng vẫy vẫy rồi.
Trình Tri Lạc gật đầu.
Rõ ràng chỉ là một việc nhỏ đơn giản như vậy nhưng đối với nhóc con lại giống như hái trăng trên trời vậy...
Trình Tri Lạc lập tức lấy điện thoại ra gửi vài tin nhắn cho Phó Dư Hoài.
Trình Tri Lạc: [Ghi âm vài đoạn giúp tôi.]
Trình Tri Lạc: [Hạ Hạ ngoan, tối nay ba gọi điện thoại cho con kể chuyện trước khi ngủ nhé.]
Trình Tri Lạc: [Nếu tối nay không tiện, anh có thể ghi âm lại truyện trước giờ đi ngủ, đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp phát cho nhóc con nghe.]
Trình Tri Lạc: [Chỉ cần chọn một vài cái từ mấy cuốn sách cổ tích thôi, có thời gian thì ghi thêm vài cuốn nữa, làm một mẻ, khỏe suốt đời.]
-
Bên kia, Nghiêm Cảnh đột nhiên bị "đuổi ra ngoài", đang mắt to trừng mắt nhỏ với Từ Kỳ ngồi xử lý văn kiện ở bên ngoài.
"Cạch."
Tiếng khóa cửa đột nhiên vang lên.
"Bên trong có chuyện gì à? Bởi vì bữa tiệc tối nay sao?" Từ Kỳ hỏi.
Nghiêm Cảnh lắc đầu: "... Cậu ta đang ghi âm, không cho ai quấy rầy."
Từ Kỳ không khỏi dừng động tác lại, khó hiểu hỏi: "Ghi âm cái gì cơ?"
"Truyện cổ tích Andersen."
Có lẽ do mấy ngày trước ốm nặng nên buổi trưa Phó Hạ đã ngủ một giấc rất lâu, Trình Tri Lạc tận dụng khoảng thời gian này nhìn theo hướng dẫn làm được rất nhiều bánh quy nhỏ với các hình dáng dễ thương khác nhau.
Tuy rằng ban đầu có một khay bánh bị nướng khét nhưng dần dà có được kinh nghiệm nên lúc làm cũng quen tay hơn.
Nguyên nhân bởi vì đời trước cậu đau ốm triền miên, tính tình dần bị mài mòn đi ngày càng trở nên bình tĩnh, làm việc gì cũng cực kỳ kiên nhẫn.
Mặc dù không có khuôn làm bánh chuyên dụng nhưng những chiếc bánh quy vẫn được làm rất tỉ mỉ và tinh tế, các con vật nhỏ nhìn sống động đáng yêu như thật.
Phó Hạ thích đến mức không chịu được, cậu bé bưng chiếc bát nhỏ ăn đến nổi quanh miệng đều dính vụn bánh quy, dưới ánh nhìn chăm chú của Trình Tri Lạc, cậu bé gặm một miếng chỗ tai của chiếc bánh hình cún con.
Trình Tri Lạc một tay chống cằm, cười tít mắt nhìn cậu bé, sau đó cầm điện thoại lên chụp vài tấm ảnh.
Khi nấu ăn chẳng có niềm vui nào lớn hơn việc nhìn thấy người khác thưởng thức bữa ăn mình làm ra một cách vui vẻ cả.
— Những khoảnh khắc hạnh phúc đương nhiên phải được ghi lại rồi.
Một tấm chụp nhóc Hạ đang cúi đầu gặm bánh quy hình chó con.
Một tấm chụp hình ảnh nhóc Hạ nhìn về phía camera sau khi nghe thấy tiếng “tách”.
Một tấm chụp lại cảnh nhóc Hạ mỉm cười rạng rỡ với cậu.
…
Nhóc con sinh ra với diện mạo vô cùng tinh xảo, ảnh chụp xong nhìn đáng yêu không chịu được.
Đời trước bởi vì bị bệnh tật hành hạ nên trạng thái tinh thần của Trình Tri Lạc vẫn luôn không được tốt, đối với việc chụp ảnh cũng rất kháng cự, nhưng nếu không phải vì lý do này thì cậu vẫn rất thích dùng máy ảnh để ghi lại hình ảnh cuộc sống sinh hoạt ngày thường.
May mắn thay… kiếp này cậu vẫn còn rất nhiều thời gian để bù đắp cho những tiếc nuối của đời trước.
Mắt thấy Trình Tri Lạc đặt điện thoại xuống, Phó Hạ thận trọng từng li từng tí hỏi: “Ba nhỏ ơi, ba đang chụp ảnh cho con ạ?”
Trình Tri Lạc gật đầu, vẫy vẫy tay với cậu bé.
Phó Hạ vội vàng ăn hết bánh quy trong tay xong từ trên ghế ngồi dậy, hăng hái tiến lại gần Trình Tri Lạc, vụn bánh quy trên miệng cậu bé vô tình cọ vào quần áo của cậu.