Nếu như cậu nhớ không lầm, Nghiêm Cảnh ban đầu dùng danh nghĩa tham gia show thiếu nhi nhưng lại không tiết lộ tin tức về đứa bé anh ấy mang đến, sau đó lại đột ngột chấm dứt hợp đồng với chương trình do trùng lịch chiếu phim, cũng không tham gia "Du lịch cùng con".
Tuy nhiên sau này trong sách có viết trong quá trình quay phim đã xảy ra một vụ nổ do sơ suất của đoàn làm phim, anh ấy bị thương rất nặng nên dần lui khỏi màn ảnh.
Hóa ra Nghiêm Cảnh và Phó Dư Hoài là bạn ư?
Trình Tri Lạc không chắc lần này Nghiêm Cảnh có tham gia show thiếu nhi hay không, nhưng cậu biết rằng sự xuất hiện của anh ấy chắc chắn sẽ tạo ra một loạt hiệu ứng cánh bướm.
Nếu như có thể, thay đổi được một chút kết cục cũng tốt.
-
Một bên khác, trong văn phòng.
Nghiêm Cảnh đi vòng qua Phó Dư Hoà vừa đặt điện thoại xuống tiếp tục xử lý văn kiện, nói: "Tôi sắp chuẩn bị trực tiếp chấm dứt hợp đồng với "Du lịch cùng con" rồi, mà giờ lại từ chối bộ phim của đạo diễn lâu năm vì cô vợ nhỏ và nhóc con của cậu, cậu định cảm ơn tôi thế nào đây?"
Phó Dư Hoài không thèm nhìn anh ấy, nhẹ giọng hỏi: "Cậu muốn quà cảm ơn gì?"
Nghiêm Cảnh hào hứng, dùng chân kéo một cái ghế đẩu ngồi cạnh Phó Dư Hoài, ra vẻ tán gẫu: "Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn nghe ngóng lý do tại sao mối quan hệ giữa cậu và cô vợ nhỏ lại đột nhiên mờ ám như vậy, trước đó không phải còn chẳng muốn gặp người đó lấy một lần sao, đến việc đăng ký kết hôn còn để Từ Kỳ làm thay còn gì? Bây giờ không chỉ đặt người ta lên hàng đầu mà còn đặc biệt quan tâm nữa."
Động tác tay của Phó Dư Hoài ngưng lại một chút, rất nhanh đã khôi phục như thường, sửa lại: "Cậu ấy là nam."
"Được được được, anh chồng nhỏ được chưa, đừng có chuyển chủ đề."
"..."
"Hạ Hạ rất thích cậu ấy."
"Ồ..." Nghiêm Cảnh cố ý kéo dài âm cuối: "Hóa ra là vì nhóc con mà thỏa hiệp à, chậc chậc, hy sinh cao cả quá nhỉ."
Phó Dư Hoài không thèm để ý đến anh ấy.
Thật sự là vì Hạ Hạ.
Chỉ là anh độc thân nhiều năm như vậy, bây giờ đột nhiên bị ép kết hôn, còn xuất hiện thêm một nhóc con, Nghiêm Cảnh chọc ghẹo anh vài câu cũng là chuyện thường tình, Phó Dư Hoài giả vờ không nghe thấy.
Anh không nói cho Nghiêm Cảnh biết chuyện nhận nuôi Phó Hạ ở viện mồ côi, nhưng anh biết hẳn Nghiêm Cảnh cũng đoán được phần nào, chỉ là bọn họ đều ăn ý không nhắc đến.
Trước khi trở về Trung Quốc, anh và Nghiêm Cảnh một người ở nước ngoài phát triển, một người ở trong nước phát triển, cả hai đều vô cùng bận rộn, đến mức một năm còn chả liên lạc được nổi hai lần.
Nhưng tình bạn cùng nhau trưởng thành lại không thể che đậy.
Sau khi anh giải thích chuyện show thiếu nhi với Nghiêm Cảnh, mặc dù Nghiêm Cảnh ngoài miệng lải nhải việc bỏ bộ phim của đạo diễn lâu năm phải chịu tổn thất lớn thế nào nhưng vẫn dứt khoát gọi cho người quản lý bảo cô ấy từ chối để tiếp tục tham gia show thiếu nhi.
"Tôi mong được gặp Hạ Hạ quá đi." Nghiêm Cảnh nhìn cái gì đó trong điện thoại: "Nói thật thì anh chồng nhỏ của cậu trông không có gì để chê, mặc dù không có tài năng gì đặc biệt, nhưng dùng gương mặt này kiếm fan vẫn rất có ưu thế, chỉ là nhìn dáng vẻ có hơi ngốc, có điều không phải bây giờ đang thịnh hành cái gì mà người đẹp ngu ngốc sao."
"Cậu ấy không ngốc." Phó Dư Hoài nhẹ nhàng ngắt lời.
"Ồ?" Nghiêm Cảnh lại vểnh tai lên.
Đáp lại anh ấy chỉ là tiếng lật văn kiện.
Lần giao tiếp này với Trình Tri Lạc đúng là làm anh có chút kinh ngạc, cũng có chút tò mò.
Người thật với thông tin điều tra được có chút không giống nhau...
Không ngốc.
Rất thông minh.
Cũng không biết bảo mẫu đã lấy thứ gì do anh mua cho Hạ Hạ, đã lấy bao nhiêu rồi.
Nếu là anh thì đã thẳng tay sa thải bảo mẫu rồi, nếu không nghiêm trọng, anh sẽ không để ý đến những thứ bà ta lấy vì nể tình người bảo mẫu cũ, nếu nghiêm trọng, anh sẽ yêu cầu Từ Kỳ đưa cho bà ta hóa đơn bao gồm giá cả để bà ta bồi thường đầy đủ.
Trình Tri Lạc sẽ xử lý như thế nào đây?
-
"Ưʍ..." Khi Phó Hạ tỉnh dậy, cậu bé thấy mình đang ngủ một mình trên giường với một cuốn sách trong tay, còn ba nhỏ thì không thấy đâu cả.
Phó Hạ đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, đầu tóc rối bù.
Thế mà cậu bé lại vô tình ngủ thϊếp đi khi đang đọc sách...
Liệu ba nhỏ có cho rằng cậu bé là một đứa trẻ hư không chuyên chú không...
Vừa nghĩ đến mình có thể để lại ấn tượng không tốt cho ba nhỏ, Phó Hạ không khỏi siết chặt đôi tay nhỏ bé đang cầm cuốn sách.
Gian phòng bên trong trống rỗng, mặc dù bật điều hòa nhưng Phó Hạ vẫn cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Cậu bé rất sợ cảm giác ở nhà một mình.
Cậu bé rất thích bám dính lấy người khác.
Phó Hạ lập tức xuống giường, mang dép bông chạy ra khỏi phòng tìm Trình Tri Lạc.
Nóng lạnh xen kẽ khiến toàn thân cậu bé run rẩy, cậu bé nhanh chóng mặc độn vài chiếc áo khoác lên người.
Cuối hành lang có một ban công lớn với cửa hoàn toàn trong suốt, có thể nhìn thấy rõ những bông tuyết rơi.
Tuyết rơi rồi.
Không biết ba nhỏ có thích làm người tuyết không...
Phó Hạ ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trong không khí nên đi về phía tầng một.
Thơm thật đấy!