Trình Tri Lạc ôm cục bột nhỏ yếu ớt trong lòng, cậu thật sự có hơi mềm lòng.
Rõ ràng chỉ bị gọi một tiếng ba nhỏ một cách mềm mại mà thôi, sao lại bị “vướng” ở đây thế chứ…
Phó Dư Hoài nhìn ra sự đấu tranh dưới đáy mắt của Trình Tri Lạc, nhưng cũng không thúc giục gì.
Anh là một nhà kinh doanh đạt tiêu chuẩn, biết muốn đạt được một giao dịch thì phải tiến hành từng bước, có đôi khi ép quá ngược lại sẽ phản tác dụng.
Nếu Trình Tri Lạc thật sự không muốn thì anh cũng sẽ không mua nài bán ép, dù sao liên quan đến Hạ Hạ, cũng không thể coi như một cuộc giao dịch đơn giản.
Nhưng… Anh vẫn hy vọng cậu có thể ở lại.
Cuối cùng, Trình Tri Lạc lắp bắp mở miệng dỗ cậu bé thay lão già: “Hạ Hạ, ba nhỏ và… ba không phải muốn… ly hôn.”
Nghe được giọng nói của Trình Tri Lạc, Phó Hạ theo bản năng ngẩng đầu lên, đỉnh đầu mềm mại cọ qua cằm Trình Tri Lạc, cậu bé hít hít mũi, hừ một tiếng nhỏ.
Tảng đá treo trong đáy lòng của Phó Dư Hoài cuối cùng cũng rơi xuống, lúc lấy được hạng mục với đơn vị hàng trăm triệu mà tâm trạng của anh cũng không kích động như bây giờ.
Trình Tri Lạc nhân cơ hội nháy mắt ra hiệu với Phó Dư Hoài: “Là công việc năm nay… của ba nhỏ… quá bận.”
Phó Dư Hoài nhận được ám chỉ của cậu, lúc này anh thay cậu vì nói lắp không tiện tiếp tục giải thích: “Ba nhỏ nhận một công việc mới, cả năm nay đều phải rời khỏi nhà làm việc ở nơi khác, ba cũng không muốn ba nhỏ đi nơi khác, rời khỏi chúng ta, nhưng ba nhỏ rất thích công việc này. Vừa rồi ba nhỏ dặn dò ba phải ở bên Hạ Hạ nhiều hơn, bảo ba cũng đừng vì công việc mà rời khỏi nhà, để con ở nhà một mình.”
Trình Tri Lạc yên lặng giơ ngón tay cái lên cho Phó Dư Hoài ở đáy lòng.
Đây còn không phải là rất biết dỗ trẻ con sao.
Phó Hạ nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên, lại cẩn thận nhớ lại cuộc đối thoại vừa mới xuống tầng nghe được.
Hình như, hình như cũng không có gì khác với lời ba đã nói…
Thật sự không phải muốn rời bỏ cậu bé sao?
“Ba đã nói dối con lúc nào chưa?” Thấy dáng vẻ ngây ngốc của nhóc con, Phó Dư Hoài lại đưa tay sờ đầu Phó Hạ.
Nhưng bởi vì Phó Hạ nằm trong lòng Trình Tri Lạc, ngón tay không để ý cọ lên cằm của Trình Tri Lạc.
Trình Tri Lạc vô thức muốn tránh né, nhưng không có chỗ trốn.
Phó Hạ chớp chớp mắt.
Ba đúng là chưa từng nói dối cậu bé.
Nói lúc nào về nước thì về nước, nói tặng quà gì thì cách vài ngày cậu bé đã nhận được món quà đó.
Ba sẽ không nói dối cậu bé!
Thật tốt quá, ba và ba nhỏ sẽ không ly hôn, sẽ không rời xa mình.
Cậu bé cũng không cần phải đi đến nơi rất xa.
Trình Tri Lạc thấy cuối cùng cũng đã dỗ được nhóc con, cậu lại xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, nói sang chuyện khác: “Đói chưa? Ăn… cơm không?”
Buổi sáng lúc tỉnh dậy bụng của nhóc con đã bắt đầu kêu ùng ục, bây giờ lại khóc một lúc, thể lực tiêu hao không ít, chắc chắn là đói muốn chết.
Phó Hạ sờ cái bụng nhỏ xẹp lép, ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi được dỗ dành xong, Phó Hạ cũng dần nhận ra —— Ba nhỏ lại dịu dàng ôm cậu bé như vậy! Còn lau nước mắt cho cậu bé hỏi cậu bé có đói bụng không nữa!
Có phải ba nhỏ không… không ghét cậu bé hay không?
-
Cơm trưa làm không nhiều lắm, phần cháo trứng muối thịt nạc vừa đủ hai người một lớn một nhỏ, cũng không có phần của Phó Dư Hoài.
Phó Dư Hoài cũng rất thức thời rời đi, chỉ là trước khi rời đi còn sát lại gần kết bạn Wechat với Trình Tri Lạc.
Trước hôm nay anh và cậu liên lạc đều thông qua Từ Kỳ, đơn giản là trước đây anh vẫn cho rằng Trình Tri Lạc là một quả hồng mềm mặc cho người ta tùy tiện cắn xé giống như trong lời đồn, cho cậu đủ thù lao ở nhà chăm con là được, hợp đồng cậu cũng đã xem qua, đồng ý, ký tên.
Sau hôm nay Trình Tri Lạc chính là đối tác hợp tác đầu tiên của anh, là tồn tại cần liên hệ mật thiết, chuyện chương trình giải trí anh cũng phải thương lượng với cậu một chút.
“Tạm biệt ba.” Phó Hạ cầm thìa nhỏ ăn rất vui vẻ, hốc mắt còn có chút hồng, nhưng ánh mắt lại cong thành ánh trăng khuyết.
Đáy lòng Phó Dư Hoài không khỏi mềm nhũn, lại xoa đầu cậu bé.
Tuy rằng Phó Hạ đã gọi anh nhiều tiếng ba như vậy rồi, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên anh thật sự cảm nhận được cảm giác làm ba.
Trước đây Phó Hạ đều quá ngoan, quá yên tĩnh, khiến cho anh cảm giác mình giống như chỉ nhận nuôi một động vật nhỏ đáng yêu lanh lợi.
Nhưng hôm nay được yêu cầu, được thỉnh cầu khiến cho anh cảm nhận được sâu sắc phân lượng mình chiếm trong lòng cậu bé.
Nhưng ngay khi Phó Dư Hoài xoay người chuẩn bị rời đi, Phó Hạ lại gọi anh.
“Ba ơi.”
Phó Dư Hoài nghi ngờ xoay người: “Sao thế?”
“Ba còn chưa nói tạm biệt với ba nhỏ mà.” Phó Hạ chớp mắt nhìn anh.
Trình Tri Lạc một tay cầm thìa, vất vả lắm mới rảnh rỗi lướt điện thoại lại đột nhiên bị điểm danh: “…”