Tầm mắt của Phó Dư Hoài theo bản năng rời sang trái, bốn mắt nhìn nhau với Trình Tri Lạc, khô khan nói: “Tôi… đi xử lý công việc trước.”
Trình Tri Lạc cũng khô khan đáp lại: “Tạm, tạm biệt.”
Phó · Đương sự · Hạ hết sức hài lòng gật đầu, khóe miệng còn dính một hạt cơm.
Phó Hạ ngồi nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn cầm thìa nhỏ, thổi nguội từng ngụm từng ngụm cháo, thỉnh thoảng lén liếc Trình Tri Lạc ngồi bên cạnh mình một cái.
Ngon quá đi mất!
Sau khi bảo mẫu rời đi, cậu bé chưa từng ăn qua thức ăn nóng.
Cũng may sức ăn của trẻ con nhỏ, ở nhà vơ vét chút đồ ăn đồ uống cũng không xảy ra chuyện gì lớn, nước trong máy lọc nước tự động cũng đủ.
Sau khi ý thức được “Ba nhỏ có thể không chán ghét cậu bé như vậy”, Phó Hạ càng thêm nghiêm khắc yêu cầu mình —— Nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện hơn mới được!
Lúc ăn cơm một tay phải đỡ bát, không thể phát ra tiếng ồn, thức ăn phải ăn sạch sẽ, không thể làm đổ lên trên bàn.
Không biết sau khi cậu bé ngoan ngoãn ăn hết cháo ba nhỏ có khen cậu bé không…
Nghĩ tới đây, Phó Hạ kích động lắc chân nhỏ, lại nhét một ngụm cháo lớn vào miệng.
Trình Tri Lạc không hề hay biết suy nghĩ trong lòng của cậu bé lúc này, cậu đang thờ ơ múc một thìa cháo bên cạnh bát để nguội, ánh mắt vẫn dán trên màn hình điện thoại.
Buổi sáng thức dậy đến bây giờ đã xảy ra một loạt chuyện thật sự khiến cho cậu có hơi bất ngờ không kịp đề phòng, đầu tiên là đấu võ mồm với người quản lý ngu ngốc bị Phó Dư Hoài nghe thấy, sau đó lại lo lắng rất lâu sợ bại lộ chuyện bản thân tối hôm qua uống say mắng nhóc con, sau đó thương lượng hủy bỏ thỏa thuận hôn nhân với Phó Dư Hoài rồi bị nhóc con hiểu lầm nên phải dỗ rất lâu.
Cuối cùng tất cả đều đã qua, có thể thở phào một hơi.
Tuy đồng ý với Phó Dư Hoài tiếp tục thỏa thuận hôn nhân là vì đau lòng cho nhóc con, nhưng Trình Tri Lạc cũng không phải thánh mẫu gì, không đến mức thật sự để cho bản thân nhẫn nhịn.
Chỉ là lúc trước cậu rất muốn nhanh chóng thoát khỏi cốt truyện trong nguyên tác, xử lý xong mớ hỗn độn mà nguyên chủ để lại, mở ra một cuộc sống mới tại thế giới này.
Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, kết hôn với Phó Dư Hoài cũng không phải là chuyện oan ức gì.
Trong hợp đồng Phó Dư Hoài bảo Từ Kỳ đưa cho nguyên chủ viết vô cùng rõ ràng—— Cần cậu làm bạn với Phó Hạ, nhà họ Trình bên kia nếu có phiền toái gì thì anh có thể hỗ trợ giải quyết, tiền cũng không thành vấn đề, chỉ cần cậu làm tốt vai trò ba nhỏ này là được.
Nguyên chủ cảm thấy bản thân là một người đàn ông mà lại bị coi là công cụ chăm sóc trẻ con, hơn nữa Phó Dư Hoài vì vừa trở về quá bận rộn thậm chí ngay cả mặt mũi cũng không rảnh gặp cậu cho nên mới thẹn quá hóa giận.
Không hận nhà họ Trình lợi dụng mình để liên hôn mà lại hận Phó Dư Hoài ở cùng phe cũng bị tính kế, còn trút giận lên người đứa bé vô tội…
Hơn nữa, sự thật lẽ nào không phải là —— “Ông chồng hợp đồng có tiền có nhan sắc mà không về nhà, nhóc con ngoan ngoãn đáng yêu lại hiểu chuyện” sao?
Đúng là một vụ mua bán tuyệt vời.
Ở lại hình như cũng không tệ…
Thật ra cũng không trách cậu mềm lòng.
Phó Hạ rất giống cậu khi còn bé.
Vì nguyên nhân mang bệnh từ trong bụng mẹ, từ nhỏ cậu nghe được nhiều nhất chính là tiếng thở dài của người lớn bên cạnh, cậu cũng rất hiểu chuyện, biết mình có thể sống một ngày đều là kiếm được, lập tức nghĩ cách làm cho người bên cạnh vui vẻ, khổ sở đều chọn giấu ở đáy lòng, không hy vọng mình chỉ mang đến đau khổ.
Cậu rất hiểu cũng rất đau lòng cho một đứa trẻ hiểu chuyện như Phó Hạ.
Nhưng cậu lại không giống Phó Hạ, cậu nhận được rất nhiều tình yêu, bao gồm cả khoảnh khắc chết đi cậu đều hạnh phúc.
Mà Phó Hạ lại gặp nhiều người có ý đồ xấu như vậy, bởi vì tuổi thơ tan vỡ mà ảnh hưởng đến cả cuộc đời.
Cho nên cậu mới mềm lòng, muốn ở lại cho cậu bé một tuổi thơ hạnh phúc, hơn nữa sau khi nhìn thấy Phó Hạ cuối cùng cũng không kiềm chế được mà khóc lên, loại cảm xúc này lập tức đạt tới đỉnh.
Không vì cái gì khác, chỉ là không muốn để bản thân ở thế giới này cũng giữ lại tiếc nuối gì mà thôi.
Hơn nữa ở lại thì cậu cũng có thể tránh được rất nhiều phiền phức, từ từ đi tìm chuyện mình muốn làm.
Nhìn Phó Dư Hoài cũng là một người công cụ rất đủ tư cách, bọn họ hẳn là có thể trở thành đối tác hợp tác tốt.
Cũng… Không tệ nhỉ?
Sau khi nghĩ thông suốt, Trình Tri Lạc lúc này đang lướt Weibo đến quên cả trời đất.
Trong màn hình điện thoại —— Tất cả đều là tin xấu về cậu.
[Sao trên danh sách tham gia “Du lịch cùng con” lại có tên Trình nói lắp thế… Cậu ta có thể chăm sóc tốt cho trẻ con sao? (Không có kỳ thị những người nói lắp, chỉ nhằm vào người họ Trình này)]
[Có dưa à? Mở rộng lỗ tai]
[Giới thiệu cho người qua đường biết Trình nói lắp này —— 1. Là một thiếu gia giả bị ôm nhầm, ở nhà họ Trình hưởng thụ đãi ngộ chất lượng cao nhiều năm như vậy, sau khi thiếu gia thật được tìm về còn khắp nơi đều nhằm vào người ta, còn khiến thiếu gia thật bị thương vào bệnh viện. 2. Một bình hoa, ngoại trừ khuôn mặt ra thì không có bất kỳ sở trường đặc biệt nào có thể nhìn, nghe nói cậu ta tiến vào giới giải trí cũng là vì đối chọi với thiếu gia thật, không ngờ lại thành chú hề ha ha ha. 3. Thiếu gia thật cũng tham gia chương trình giải trí này, mọi người có thể chờ thử xem ~]
[Không biết Trình nói lắp sẽ mang theo nhóc con nào tham gia chương trình giải trí đây, cậu ta ở tuổi này chắc chắn còn chưa có con]
[Ai biết đâu được, nói không chừng đã sớm kết hôn sinh con rồi ha ha ha, loại chuyện này trong giới giải trí còn hiếm gặp sao? Chờ tin nóng tiếp theo thôi]
[Trời má, đầu năm nay ngay cả show thiếu nhi cũng có rồi? Đám trẻ con rất phiền phức, phát cái này thật sự sẽ có người xem sao?]