Trình Tri Lạc nói tiếp: “Mà, so với việc… tôi rời đi, Hạ Hạ… không hy vọng… lúc nào cũng thấy… anh rời đi hơn, anh mới… nên bầu bạn, với thằng bé.”
Phó Dư Hoài hơi hé miệng, nhưng không biết nên nói gì.
Anh thực sự đuối lý, anh cứ nghĩ tìm đại cho Hạ Hạ một người ba nhỏ có thể bầu bạn với cậu bé, để cậu bé ít nhất có một gia đình trọn vẹn, nhưng anh quên mất trong cuộc sống của Hạ Hạ, anh cũng chiếm một vị trí rất quan trọng.
“Hức…” Lúc này, một tiếng khóc đang cố gắng kìm nén nhưng lại sắp tuôn trào đột nhiên vang lên phía sau hai người, thẳng thừng cắt ngang cuộc hội thoại của hai người.
Hai người vô thức tìm kiếm âm thanh phát ra từ phía cầu thang.
Nhóc con chỉ mang vớ và đồ ngủ không biết đã ở đó từ lúc nào, đã nghe bao nhiêu lời nói chuyện của họ.
Viền mắt nhóc con đỏ bừng, nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt nhỏ, khóc nấc lên từng hồi, sau khi đối diện với họ càng khóc dữ dội hơn.
Mặc dù nghe không hiểu lắm.
Nhưng… hình như họ đều không cần nhóc.
Ba mẹ của Nha Nha - bạn thân nhất của cậu bé ở nhà trẻ hay cãi nhau, luôn không về nhà.
Cũng chính vì lý do đó, bọn họ trở thành những người bạn tốt.
Nha Nha lén nói với cậu bé là ba mẹ không cần cậu nhóc, đều muốn rời bỏ cậu nhóc.
Cậu bé lén lút nói với Nha Nha rằng cậu bé chỉ có ba, nhưng ba làm việc ở nơi rất xa, đã lâu rồi cậu bé không gặp ba.
Sau đó một ngày Nha Nha đột nhiên biến mất.
Cô giáo nói ba mẹ của Nha Nha ly hôn, Nha Nha đi đến nơi rất xa, sẽ không đi học ở đây nữa.
Cậu bé buồn bã rất lâu, còn sinh bệnh.
Bây giờ… Ba và ba nhỏ của cậu bé cũng không cần cậu bé nữa.
Tất cả bọn họ đều muốn rời bỏ cậu bé.
Bọn họ cũng sắp ly hôn rồi.
Cậu bé cũng sẽ đi đến nơi rất xa sao?
Nhưng cậu bé không muốn bọn họ rời đi, không muốn đi đến nơi rất xa, cậu bé rất sợ hãi.
Phó Dư Hoài đứng đó nhìn nhóc con rồi lại nhìn Trình Tri Lạc, lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy bó tay hết cách như vậy.
Đương nhiên Trình Tri Lạc không có khả năng gửi gắm nhiệm vụ dỗ trẻ con vào lão già nhàm chán này, cậu vội vàng ôm lấy nhóc con đang chỉ đeo một đôi tất giẫm lên cầu thang lạnh lẽo, ôm cậu bé lên sô pha.
Bệnh còn chưa khỏi, cũng đừng lại nặng thêm.
Nhóc con khóc nấc, nước mắt cũng thấm ướt một mảng nhỏ màu sậm trên quần áo của cậu bé.
Phó Dư Hoài khúm núm cầm lấy mấy tờ giấy nhỏ đứng một bên đợi lệnh, hoàn toàn không còn bình tĩnh như bình thường nữa.
Trình Tri Lạc vội vàng rút khăn giấy cẩn thận lau nước mắt cho nhóc con trong lòng.
Nước mắt trên mặt cậu bé rất nặng, lông mi dài bị nước mắt dính vào nhau, còn sốt, đáng thương không chịu được.
Trình Tri Lạc vừa lau nước mắt cho nhóc con, vừa trao đổi ánh mắt với Phó Dư Hoài.
—— Làm sao bây giờ?
—— Dỗ hả.
—— Tôi ăn nói vụng về… Sợ phản tác dụng.
—— Có phải là đàn ông không? Có phải là đàn ông không?
Phó Dư Hoài: “…”
Phó Dư Hoài đặt giấy rút đến nơi Trình Tri Lạc có thể lấy được, ngồi xổm xuống dùng mu bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn nóng ẩm của Phó Hạ, đáy lòng nhanh chóng tổ chức từ ngữ an ủi.
Được Trình Tri Lạc vỗ lưng lau nước mắt một lúc nên cảm xúc của Phó Hạ cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Thấy động tác này của Phó Dư Hoài, Phó Hạ dựa sát vào ngực Trình Tri Lạc, bàn tay nhỏ bé túm lấy áo trước ngực cậu, con ngươi như quả nho đen đã được rửa sạch khao khát nhìn cậu chằm chằm, giọng nói ngập ngừng, mang theo giọng mũi nồng đậm: “Hai người không ly hôn có được không.”
Hai người còn chưa đăng ký kết hôn: “…”
Rất dễ nhận thấy —— Nhóc con hiểu sai ý của bọn họ.
Nhưng cũng tám chín phần, bọn họ quả thật gần như tan vỡ.
Phó Dư Hoài nhìn Trình Tri Lạc như xin giúp đỡ, bởi vì ngồi xổm xuống nên phải ngước nhìn, một tay còn lại khoác lên bên cạnh chân của Trình Tri Lạc, giống như con chó khổng lồ làm nũng cầu xin gì đó.
Không thể không nói —— Khuôn mặt này của Phó Dư Hoài rất có tính mê hoặc, nhất là cặp mắt hoa anh đào nhìn cái gì cũng vô cùng thâm tình.
Trình Tri Lạc hiểu ý của anh.
Anh hy vọng cậu suy nghĩ lại một chút về thỏa thuận hôn nhân này.
Nếu như cậu dứt khoát kiên quyết rời đi thì sẽ gây ra tổn thương rất lớn đối với Phó Hạ.
Phó Hạ còn quá nhỏ tuổi, vốn không có cách nào hiểu được khúc mắc của người lớn bọn họ, chỉ biết gia đình đột nhiên trở nên hoàn chỉnh lại sắp tan vỡ.
Cậu nhớ rõ trong sách từng viết một câu độc thoại hồi ức nội tâm của nhân vật phản diện Phó Hạ ——
Lúc khoảng ba tuổi còn chưa qua sinh nhật bốn tuổi, bảo mẫu đột nhiên nói cho cậu bé biết ba nhỏ sắp tới sẽ sống cùng cậu bé, đến lúc đó cậu sẽ ăn cơm cùng cậu bé, cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa… Năm đó ba cũng sắp về nước.
Khi đó cậu bé không biết xuất thân của bản thân, chỉ biết ba nhỏ là chồng của ba, bọn họ đều là người thân nhất của mình.
Cậu bé mong chờ rất lâu, mong chờ một ngôi nhà đầy đủ, tràn ngập tình yêu gia đình.
Không ngờ đó chỉ là khởi đầu của một cơn ác mộng mới.