Phó Hạ vui mừng khôn xiết gật đầu, nhưng chợt nhớ đến chiếc đồng hồ điện tử ba tặng cho mình hồi Tết Nguyên Đán, động đậy đôi chân nhỏ trong chăn không yên.
Cậu bé đúng là một đứa trẻ hư, làm hỏng quà ba tặng cho nhóc xong còn giấu giếm, sau đó lại tiếp tục nhận quà mới của ba.
Nhưng cậu bé thực sự sợ ba ghét mình hơn…
Dì bảo mẫu nói rằng đây gọi là lời nói dối thiện ý, không sao, có nhiều chuyện nên giấu trong lòng sẽ tốt hơn, nói cho ba biết sẽ làm ba buồn phiền thêm thôi.
Phó Dư Hoài không để ý đến tâm tư nhỏ này của nhóc con, ánh mắt hướng về Trình Tri Lạc đang bị mình “chen chúc” sang một bên, sau khi hai mắt chạm nhau thì khẽ gật đầu coi như lời chào.
Trình Tri Lạc đi theo sau Phó Dư Hoài ra ngoài cửa phòng ngủ.
Cậu cũng không theo kịp bước chân của Phó Dư Hoài, mà cứ giữ khoảng cách nửa mét với anh.
“Anh… anh Phó.” Lúc đến cầu thang, cuối cùng Trình Tri Lạc gọi anh dừng lại sau khi đã soạn xong lời trong bụng.
Phó Dư Hoài dừng chân, ánh mắt hướng lên người cậu.
Anh đã sớm biết có một chiếc đuôi nhỏ đi theo sau mình, lúc rẽ xuống lầu còn liếc nhìn chiếc đuôi nhỏ, nhưng tầm mắt của cậu lại nhanh chóng rời đi như bị phỏng, không dám đối diện với mình, không biết trong lòng ẩn giấu điều gì, Phó Dư Hoài cũng sẽ không chủ động nói chuyện.
Nhưng nếu cuối cùng người ta đã chủ động gọi anh, anh cũng không ngại làm dịu sự lúng túng…
Nhân lúc trước khi Trình Tri Lạc cất tiếng thêm lần nữa, Phó Dư Hoài chủ động nói: “Giữa chúng ta có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Vốn chỉ là quan hệ thỏa thuận, cứ coi như công việc đến sống chung là được rồi.
Lông mi Trình Tri Lạc run lên: “Hôn ước… của chúng ta, có, có thể… hủy bỏ không?”
Cậu suy nghĩ rất lâu về mớ hỗn loạn nguyên chủ hiện tại đã để lại cho cậu…
Một là ký show thiếu nhi, để không phải bồi thường khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù, cậu cũng không thể không tham gia, cùng lắm là buông xuôi tới đâu thì tới, còn bao ăn bao ở nữa, chỉ cần không đền tiền là được.
Hai là hợp đồng kết hôn với Phó Dư Hoài, cậu đã thành công tránh được cốt truyện nuôi dưỡng lệch lạc đắc tội nhóc con phản diện, ở lại đây cũng không có tác dụng gì.
Cuộc liên hôn này là âm mưu của nhà họ Trình, nguyên chủ vẫn luôn hy vọng qua cuộc liên hôn này có thể chứng minh mình có cống hiến cho nhà họ Trình, mưu toan có được sự ưu ái của người nhà họ Trình, đánh bại thiếu gia thật đó, đúng thật là ngu ngốc hết sức.
Bên người nhà họ Trình hủy hôn ước sẽ có thể hơi phiền phức, nhưng nếu như thương lượng được với Phó Dư Hoài nói là bên anh hủy bỏ hôn ước, người nhà họ Trình cũng không có cách nào động chạm đến chỗ Phó Dư Hoài được.
Cơ thể khỏe mạnh này ngoại trừ có hơi nói lắp thì không có tật gì khác, cùng lắm là sau khi kết thúc show thiếu nhi đổi sang thành phố nhỏ khác xa một chút mở đầu cuộc sống mới, có tay có chân, cũng sẽ không đến nỗi đói đến chết.
Kiếp trước cậu bị bệnh tật ràng buộc cả một đời, kiếp này cậu muộn tự do tự tại.
Nói xong, Trình Tri Lạc tranh thủ nói thêm một câu: “Nhà họ Trình… mấy thứ đó, không cần… quan tâm đến họ.”
Cho dù giờ địa vị nhà họ Phó khó xử, Phó Dư Hoài phải liên hôn với nhà họ Trình, nhưng cậu biết Phó Dư Hoài chưa từng để nhà họ Trình trong mắt.
Cuộc hôn nhân này là âm mưu của người nắm quyền nhà họ Phó hiện giờ - anh trai của Phó Dư Hoài, sợ anh về nước tính kế nhà họ Phó.
Phó Dư Hoài không từ chối một là vì để bọn họ lơ là cảnh giác, hai là đúng lúc để quả hồng mềm trong tình tình huống khó xử là Trình Tri Lạc này bầu bạn với Phó Hạ.
Nhà họ Trình tự cho rằng nhặt được của hời, nhưng kết cục trong sách hoàn toàn không tốt.
“Tại sao?” Phó Dư Hoài hơi cau mày.
Anh vốn nghĩ Trình Tri Lạc có chuyện cần nhờ anh, không ngờ lại là xóa bỏ hôn ước.
“Tôi biết hôn ước giữa anh và tôi là vì tìm cho Hạ Hạ một người bầu bạn, nhưng thời gian gần đây tôi mới ký một hợp đồng một chương trình giải trí, có thể sẽ phải quay hình bên ngoài gần một năm, không cách nào bầu bạn với Hạ Hạ, nếu được, anh hãy đổi người khác đi.”
Trình Tri Lạc lắp ba lắp bắp nói xong câu dài này, chợt thấy cả người đều thăng hoa.
Phó Dư Hoài hơi đứng hình, không ngờ Trình Tri Lạc sẽ nói ra mấy lời này.
Trong ấn tượng của anh, Trình Tri Lạc là một người hơi vụng về, vô cùng dễ nắm thóp, bị người khác chèn ép bắt nạt như vậy, sau khi liên hôn với mình còn chạy đi uống rượu giải sầu, nỗi buồn đều viết rõ trên mặt, một chút khôn ngoan cũng không có.
Giờ thì xem ra… phát hiện không ít điều bất ngờ.
Nhưng lời Trình Tri Lạc nói thật sự chân thành.
Anh muốn thuận nước đẩy thuyền để cậu bầu bạn với Hạ Hạ trên danh nghĩa ba nhỏ, nếu cậu cần phải quay hình ở ngoài dài hạn…
Phó Dư Hoài trầm tư trong giây lát: “Hạ Hạ sống chung với cậu rất ổn, thằng bé chắc chắn cũng không mong cầu rời đi, có thể hủy bỏ chương trình đó không? Tôi có thể thanh toán tiền vi phạm hợp đồng cho cậu, cậu cần tài nguyên gì tôi cũng có thể…” Giúp cậu.
Trình Tri Lạc cắt lời anh: “Anh Phó, tôi, tôi rất muốn tham gia… chương trình này.”
Đương nhiên cậu không muốn tham gia chương trình tạp kỹ này.
Nhưng so với liên hôn, cậu bằng lòng đầu xuôi đuôi lọt tham gia chương trình này hơn, vả lại cậu cũng không muốn mắc nợ Phó Dư Hoài, khoản tiền bồi thường không phải con số nhỏ.