Lúc ba nhỏ tới trông tâm trạng có vẻ rất tệ, cầm hành lý đi thẳng vào phòng ngủ chính, cả một ngày không thấy mặt đâu, làm hại bài giới thiệu mà nhóc chuẩn bị từ lâu bị uổng phí.
Cơn sốt càng ngày càng nghiêm trọng, bụng càng ngày càng rỗng.
Đồ ăn vặt trong nhà đã bị bảo mẫu giấu đi hết rồi, bởi vì trẻ con ăn vặt nhiều quá sẽ không tốt.
Nhóc còn quá nhỏ, không thể nấu cơm.
Nhóc đói lắm rồi, đói đến mức không thể đi thẳng mà co rúm ở trên sô pha, đầu váng mắt hoa, chỉ còn cách lấy hết can đảm chủ động gõ cửa phòng ngủ chính.
Mất một lúc lâu cửa mới chịu mở.
“Chuyện… gì?” Giọng điệu của ba nhỏ rất dữ, cách nói chuyện cũng hơi kỳ lạ.
Bảo mẫu đã nói với nhóc đây là “nói lắp”, là một loại tật, không bao giờ có thể chữa được.
Khi bảo mẫu nói những lời này, trên mặt bà ta còn nở một nụ cười tươi rói. Cậu nhóc không biết tại sao bà ta lại cười, cảm thấy kỳ lạ nhưng lại dám không hỏi. Cậu nhóc biết rằng trẻ con không nên hỏi chuyện người lớn, bảo mẫu cũng không cho phép nhóc luôn đặt câu hỏi với bà ta.
Ba nhỏ bị bệnh chắc cũng khó chịu lắm.
Khó chịu giống như nhóc vậy.
Nhóc nhỏ giọng mở miệng: “Ba nhỏ, con đói quá… Hắt xì.”
Nhóc thề mình không thể nhịn nổi nữa mới hắt xì về phía ba nhỏ, nhưng mà nhóc đã nhanh chóng dùng tay che lại mũi rồi.
Giây tiếp theo, cửa bị đóng “rầm” một cái, làm nhóc hoảng sợ, khóe mắt cũng đỏ lên, nhưng nhóc nhịn xuống không để giọt nước mắt rơi xuống.
Nhóc biết hắt xì vào người khác là một hành vi rất bất lịch sự, là nhóc sai, đã làm sai mà còn khóc là không đúng.
Nhưng cơn sốt của nhóc thực sự rất khó chịu, đầu cũng choáng váng, nhóc thật sự không cố ý.
Sau đó nhóc đỡ cầu thang đi xuống phòng bếp tìm mấy cái bánh bao nguội ngắt, vì bị ốm nên không có cảm giác thèm ăn lắm, nhưng vẫn cố gắng ăn để lấp đầy bụng.
Nhóc còn để lại một ít cho ba nhỏ của mình, nhưng tiếc là ba nhỏ cả ngày hôm đó đều không ra ngoài.
Bánh bao ngọt ăn ngon lắm.
Chỉ tiếc đã lạnh rồi, nhóc không biết phải làm nóng như thế nào…
Nhóc đúng là quá dốt, cái gì cũng không biết làm.
Ngày hôm sau, ba nhỏ cuối cùng cũng ra khỏi phòng, nhưng chỉ trừng mắt nhìn nhóc co ro ở trên sô pha một cái rồi ra cửa.
Nhóc cuối cùng cũng nhận ra ba nhỏ thật sự không thích nhóc.
Giống như ba vậy.
Từ lúc nhóc sinh ra đã không ở bên cạnh.
Cậu nhóc sắp bước sang tuổi thứ ba. Kể từ khi được nhận về từ trại trẻ mồ côi khi mới hai tuổi, nhóc đã chẳng được gặp ba mấy lần. Nếu không nhờ chú Từ Kỳ lấy cho một tấm ảnh của ba, cậu nhóc có lẽ đã không còn nhớ nổi ba mình trông như thế nào.
Bảo mẫu nói đó là vì nhóc không đủ ngoan, bảo nhóc nhất định phải ngoan hơn chút nữa, nói ít lại, không ai lại không thích mấy đứa trẻ yên tĩnh và ngoan ngoãn cả.
Nhóc đã cố gắng làm rồi, nhưng vẫn có rất nhiều người ghét nhóc.
Bảo mẫu thường xuyên mang con trai của bà ta đến ở trong biệt thự. Anh trai đó luôn giành lấy đồ của nhóc, còn vẽ bậy lên bài tập của nhóc nữa, dẫn tới các giáo viên ở nhà trẻ đều không thích nhóc.
Ở nhà trẻ có rất nhiều học sinh nói nhóc không cha không mẹ, là đứa không ai cần.
Ba nhỏ mới tới cũng không thích nhóc.
Nhóc không nhịn được mà bọc chăn khóc một lúc.
Lúc không ai nhìn thấy nước mắt có thể rơi.
Đến ngày thứ ba, nhóc sốt ngày càng nặng, cả người nóng quá, khó chịu muốn chết.
Điện thoại đeo tay của nhóc bị hỏng rồi, bảo mẫu đã mang đi sửa. Cậu nhóc cảm thấy rất có lỗi vì mình đã làm hỏng nó, chiếc đồng hồ bị hỏng nặng đến mức đến bây giờ vẫn chưa sửa được, nhóc không thể gọi cho bà ta.
Đây là món quà mừng năm mới mà ba gửi cho nhóc trong dịp Tết năm nay, nhóc không dám để ba và chú Từ Kỳ biết, nếu để bọn họ biết món quà bị nhóc làm hỏng nhanh như vậy, chắc chắn sẽ càng ghét nhóc hơn.
May là buổi tối ba nhỏ đã trở lại, lúc vào đến nhà trên người ba nhỏ có mùi rất lạ, vô cùng khó ngửi, ba nhỏ còn đi thẳng tới chỗ nhóc lắp bắp mắng chửi nhóc một lúc lâu.
Nhóc không hiểu được những từ ngữ trong miệng ba nhỏ, nhưng trực giác nhóc biết ba nhỏ ghét mình.
Sau đó ba nhỏ nôn vào cái chăn trên người nhóc, làm nhóc hoảng sợ, chăn cũng bị ba nhỏ quẳng ra đất.
Nhóc vừa rất lạnh, lại rất nóng.
Tiếng bước chân dần đi xa, nhóc hoàn toàn không có sức lực đứng dậy đuổi theo, cũng không dám đứng dậy đuổi theo.
Sau đó nhóc không còn nhớ nổi cái gì nữa.
Lúc tỉnh lại nhóc đang ngủ bên cạnh ba nhỏ, cơ thể cũng không còn khó chịu đến vậy, trong ổ chăn rất ấm áp, ba nhỏ hình như đang gọi điện thoại với chú Từ Kỳ, còn bảo sẽ chăm sóc nhóc…
Giống như là mơ vậy…
Đúng, chắc chắn là mơ rồi!
Giấc mơ không thể kéo dài mãi mãi, sẽ tỉnh dậy, tỉnh dậy thì sẽ không bao giờ gặp lại ba nữa.
Nghe nói khi đang nằm mơ trên giường mà rơi xuống giường thì sẽ tỉnh dậy.
Trình Tri Lạc trơ mắt nhìn nhóc con đang nằm trong lòng mình lăn tròn mấy vòng, rồi "bốp" một tiếng rơi xuống đất.
Trình Tri Lạc sững người trong hai giây, chống tay nửa ngồi dậy, nhìn nhóc con đang nằm ngơ ngẩn trên sàn nhà.
Chắc là do bị ngã đau nên mắt cậu bé đỏ hoe, mang theo chút nước mắt sinh lý, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng vì sốt chưa hạ hẳn, đang nhìn cậu một cách ngơ ngác.