Tiểu Nói Lắp Mang Theo Nhãi Con Tham Gia Oa Tổng

Chương 4

Tối qua, nguyên chủ say rượu vì thư ký của lão già kia đã liên lạc với cậu ta hẹn cậu ta gặp mặt tại một quán cà phê nào đó vào hôm nay để nhận giấy kết hôn của lão già và cậu ta. Nghĩ đến hợp đồng kết hôn theo thỏa thuận mà cậu ta đã ký cách đây không lâu, nguyên chủ tức giận và đi đến quán bar để uống rượu giải sầu.

Khi trở về, cậu ta nhìn thấy nhóc con đang sốt, ôm chiếc chăn nhỏ ngủ trên ghế sô pha. Cậu ta không nhịn được chửi xui xẻo vài câu, kết quả là dạ dày của cậu ta sôi sùng sục lên, làm cậu ta không nhịn được nôn lên cái chăn.

Nhóc con sợ hãi đến mức co rúm lại thành một cục, không dám thở mạnh.

Nguyên chủ cũng có vẻ mệt mỏi, giật chiếc chăn bẩn thỉu khỏi người nhóc con rồi hùng hổ đi lên lầu.

Mà trong truyện, nguyên chủ cũng bắt đầu bạo hành thằng nhóc từ đêm nay.

Cậu hoàn toàn có thể tránh khỏi tất cả những chuyện đó.

Đúng lúc này, điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên rung lên.

Nhóc con đang nằm trong lòng ngực cậu rì rầm một tiếng, như thể bị đánh thức.

Trình Tri Lạc vội vàng cầm lấy điện thoại.

Tên người gọi đến là “Từ Kỳ”, thư ký của lão già kia.

"Cậu Trình, tôi đã đợi cậu ở quán cà phê mười phút rồi." Giọng của thư ký ở đầu dây bên kia lịch sự nhưng xa cách, như thể chỉ đang kể lại một sự thật, dù không có ý trách móc Trình Tri Lạc, nhưng vẫn mang đến cho người ta cảm giác bị giằng co.

Trình Tri Lạc vội vàng liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại.

Mười giờ mười phút.

Nguyên chủ hẹn gặp thư ký vào mười giờ sáng.

Ngủ quên rồi.

Trình Tri Lạc mím môi, cậu vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch tiếp theo, mỗi bước đều phải cẩn thận tính toán.

Cụ thể là đi đăng ký kết hôn hay là…

“Ưʍ.”

Nhìn thấy lò sưởi nhỏ đang nằm trong lòng mình cựa quậy mấy cái rồi sắp sửa tỉnh dậy, Trình Tri Lạc suy nghĩ nhanh chóng, khẽ mở miệng: "Hạ. . . Hạ Hạ. . . bị sốt rồi. . . Tôi phải. . . chăm sóc thằng bé."

Cơ thể này thực sự hơi nói lắp, nhưng không sao, cậu vốn là người ít nói.

Đầu bên kia yên lặng hai giây: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ chuyển lời đến ngài Phó.”

Đột nhiên anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Cậu cũng chú ý sức khỏe.”

Trình Tri Lạc khẽ ừ một tiếng, một bên tai áp vào điện thoại, nhóc con trong lòng đã hoàn toàn tỉnh dậy, mắt to trừng mắt nhỏ với cậu.

Bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy phần áo trước ngực cậu đã nhẹ nhàng buông ra một cách chột dạ, rụt lại vào lòng tưởng là không ai thấy. Nhưng vì đầu cậu nhóc đang tựa trên cánh tay cậu, mà lòng bàn tay và cánh tay này lại vô tình bảo vệ gáy của cậu nhóc, nên cậu nhóc không thể di chuyển sang mép giường, chỉ có thể trợn to đôi mắt đen láy, rụt rè nhìn thẳng vào cậu.

Phải nói rằng đứa trẻ này tuy hơi gầy, nhưng lại vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, trong trẻo đến mức như không dính chút tạp chất nào, chỉ cần nhìn vào một cái, mọi tâm trạng tồi tệ đều tan biến.

Thật không biết lòng dạ những người đã ngược đãi cậu nhóc trong sách tăm tối đến mức nào…

Vì nguyên nhân trẻ con thích quấy phá ầm ĩ nên kiếp trước Trình Tri Lạc rất ít tiếp xúc với trẻ con, cậu không chịu được ồn ào, cơ thể lại yếu ớt, trẻ con xuống tay lại không biết nặng nhẹ nên người trong nhà cũng không cho trẻ con đến quá gần cậu, cậu cũng không có quá nhiều cảm xúc thích hay là chán ghét đối với đám trẻ con.

Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã rất có thiện cảm với đứa trẻ này.

Tuy nhiên, nghĩ đến những gì được miêu tả về cậu và đứa trẻ này trong phần tiếp theo của cuốn sách, Trình Tri Lạc cảm thấy mình vẫn nên tránh tiếp xúc quá sâu… Ngay cả khi nhóc con hiện tại vẫn chưa hắc hóa.

Sau khi nhìn nhau một lúc, Phó Hạ là người bại trận đầu tiên, con ngươi đen láy mê man chớp hai cái, không dám nhìn Trình Tri Lạc nữa, rón rén co người lại về phía bên kia giường, sau gáy đập thẳng vào một bàn tay ấm áp.

Tóc rất mềm.

Sờ thật thích.

Trình Tri Lạc không nhịn được mà vuốt ve đầu cậu bé, như thể chạm vào bộ lông mềm mại của chú mèo con vậy.

Phó Hạ mở to mắt như không thể tin nổi, cả người cứng đờ không dám cử động cứ như bị người ta tóm gáy.

Nhóc biết người này tên là Trình Tri Lạc, là ba nhỏ của nhóc.

Mấy hôm trước, lúc chú Từ Kỳ đến biệt thự tìm nhóc đã giới thiệu người này cho nhóc biết, đây là người sắp gả cho ba, nhóc phải gọi là ba nhỏ.

Chỉ tiếc ba không đến cùng người ấy…

Nhưng mà năm nay ba cuối cùng cũng đã về nước và sau này sẽ luôn ở trong nước, còn có thể ở bên nhóc để đón sinh nhật 4 tuổi, nhóc vẫn rất vui.

Lần đầu tiên nhìn thấy ba nhỏ là ba ngày trước, nhóc bị cảm.

Nhưng bảo mẫu nói thuốc trong nhà đều đã quá hạn, không thể uống được, còn xin nghỉ ở nhà trẻ giúp nhóc, bảo nhóc ngoan ngoãn ở trong nhà nghỉ ngơi, còn bà ta thì có chút việc phải đi về một chuyến, nếu đến lúc bà ta trở lại mà nhóc vẫn chưa khỏi thì sẽ dẫn nhóc đi viện, trong khoảng thời gian này ba nhỏ mới sẽ chăm sóc nhóc.