Trình Tri Lạc không khỏi có chút căng thẳng.
Chắc là sắp khóc rồi nhỉ…?
Mặc dù chưa từng ở chung với trẻ con, nhưng cậu cũng không phải chưa từng thấy trẻ con, cậu biết mấy đứa nhỏ cực kỳ yếu ớt, còn rất thích khóc.
Sau một hồi rối rắm, Trình Tri Lạc nhanh chóng vươn tay bế nhóc con trở lại giường trước khi cậu bé kịp phản ứng.
Cậu bé dường như bị sợ hãi, lại co rúm người vào mép giường, hai tay nắm chặt lấy gối, nhìn cậu với vẻ mặt sợ hãi, mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, như một chú thỏ nhỏ đáng thương, may mắn là không khóc thành tiếng.
Trình Tri Lạc đã tiếp nhận toàn bộ ký ức của chủ nhân của cơ thể này, biết rằng cơ thể này đã làm một số hành vi không thân thiện với nhóc con, việc bị cậu bé xa lánh cũng là điều bình thường.
Trình Tri Lạc cũng không định tiếp xúc với cậu nhóc quá nhiều, tạm thời ngồi đây trừng mắt với thằng bé cũng là do không còn cách nào khác.
Cậu cần phải lên kế hoạch cho tương lai một cách cẩn thận…
Chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì tiếng "ục ục" đột nhiên vang lên, trong căn phòng ngủ rộng lớn và yên tĩnh, tiếng động ấy càng trở nên vô cùng đột ngột.
Ánh mắt Trình Tri Lạc theo âm thanh nhìn vào người nhóc con.
Nhóc con nhận ra ánh nhìn của cậu thì chột dạ che lấy bụng nhỏ của mình, hàng mi dài rũ xuống một cách căng thẳng.
Trình Tri Lạc thấy vậy thì không nhịn được mỉm cười.
Giờ này có lẽ đang đói lắm rồi...
Phó Hạ càng cảm thấy chột dạ.
Cậu bé cũng không biết tại sao sau khi ngã xuống khỏi giường mà lại không tỉnh nhưng nơi chạm đất lại rất đau.
Trong phim hoạt hình có nói rằng hình như trong giấc mơ sẽ không thể cảm nhận được sự đau đớn...
Chẳng lẽ không phải cậu bé đang nằm mơ sao?
Không để cho cái đầu nhỏ của Phó Hạ tiếp tục thắc mắc giữa mơ và thực, người ngồi trước mặt cậu bé đột nhiên đứng dậy rời khỏi giường, tấm đệm phía dưới cũng vì sự rời khỏi đột ngột mà nảy lên một chút.
Phó Hạ lại rúc đầu vào gối, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn người đang thay quần áo.
"Hắt xì!" Phó Hạ không nhịn được liền hắt hơi một cái, mặc dù cơ thể không còn nóng nữa nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Nghe thấy âm thanh, người đang thay quần áo đột nhiên dừng lại, liếc nhìn về phía cậu bé.
Nghĩ tới cảnh tượng cửa bị đóng sầm trước đó, Phó Hạ sợ đến mức co rúm ngón chân lại, ánh mắt vội vàng né tránh, hơi cúi đầu, không dám nhìn nữa. Cứ như thể mình đã làm điều gì đó vô cùng sai trái.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một tiếng “ting” vang lên, tiếng bước chân đến gần cửa, tay nắm cửa ấn vào, cửa được mở ra.
Khi Phó Hạ lấy hết can đảm ngẩng đầu lên lần nữa thì nhìn thấy Trình Tri Lạc ăn mặc gọn gàng đang đóng cửa rời đi.
"Cạch!" Tiếng đóng cửa lần này nhẹ nhàng hơn nhiều và không làm cậu bé sợ hãi.
Đôi mắt của Phó Hạ lại đỏ lên. Quả nhiên, cậu bé lại bị ba nhỏ ghét bỏ rồi...
"Ục ục ục!" Cái bụng trống rỗng lại phản kháng.
Sự ấm ức và buồn bã tích tụ đột nhiên bùng phát, Phó Hạ cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ rồi lại khóc thầm một lúc.
Nhiệt độ phòng dần dần tăng lên bao bọc lấy cậu bé như một vòng tay dịu dàng.
-
Mặc dù Trình Tri Lạc không chuẩn bị tâm lý để tiếp xúc quá nhiều với nhóc con này, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương đó, cậu vẫn không khỏi mềm lòng.
Đặc biệt là khi nhóc con này còn là một bệnh nhân.
Kiếp trước bị bệnh tật hành hạ cả đời khiến cậu có sự đồng cảm đối với bệnh nhân. Dù sao đối với một đứa trẻ bé như vậy, cảm lạnh, sốt cao đã là một loại cảm giác vô cùng khó chịu rồi.
Sau khi thay quần áo và bật điều hòa rồi đi xuống dưới tầng, Trình Tri Lạc phát hiện trong tủ lạnh biệt thự có khá nhiều nguyên liệu, có lẽ đều là do bảo mẫu mua.
Tủ lạnh chất đầy ắp, có rất nhiều loại nguyên liệu, giá cả cũng không phải quá rẻ.
Cơ thể này không có chút ấn tượng nào đối với bảo mẫu, dù sao bảo mẫu vừa mới xin nghỉ phép, cậu cũng vừa mới đến, thậm chí còn chưa gặp mặt trực tiếp.
Nhưng Trình Tri Lạc biết toàn bộ nội dung cuốn sách này.
Cậu nhớ người mà nhân vật phản diện trong sách ghét bỏ khi lớn lên không chỉ là nguyên chủ của cơ thể này mà còn là bảo mẫu đã chăm sóc cậu bé từ khi còn nhỏ.
Có lẽ chính là bảo mẫu hiện đang chăm sóc cậu bé.
Người chồng Phó Dư Hoài mà cậu vẫn chưa đăng ký kết hôn đã nhận nuôi Phó Hạ từ trại trẻ mồ côi khi cậu bé mới hai tuổi.
Tuy nhiên, vì một số lý do bất khả kháng mà phải ở nước ngoài khoảng một năm. Anh sợ Phó Hạ còn quá nhỏ, không thích ứng được với cuộc sống thay đổi nhanh chóng trong và ngoài nước nên tạm thời để cậu bé ở một biệt thự trong nước, thức ăn, quần áo đều là những thứ tốt nhất. Thậm chí còn thuê bảo mẫu chăm sóc cậu bé, anh không tiết lộ sự tồn tại của Phó Hạ với giới truyền thông vì sợ cậu bé sẽ bị những người có ý đồ xấu nhắm tới.