Thập Niên 80: Tiếng Lòng Của Cô Vợ Nhỏ

Chương 27

Chương 27

Hơn nữa, chuyện hắn có thể tính ra được đề thi cũng chỉ có mỗi A Thịnh mới biết thôi.

Chẳng lẽ em trai hắn đã tiết lộ bí mật này rồi?

Cứ cho là do em trai hắn mật báo đi, nhưng nãy giờ hắn nhìn chằm chằm cô em gái Tiểu Noãn này, cũng xã định là cô không hề mở miệng nói câu nào cả.

"Tiểu Noãn, em là...bíp!" Hắn không thể nói tiếp được bất kỳ chữ nào nữa.

Nhưng giọng nói của em gái hắn thì vẫn tiếp tục truyền đến.

[...Sau khi nhà họ Tống xảy ra chuyện, anh cả đã rời khỏi trường học. Khi đó, nhà họ Tống thực sự là hỏng bét, một thanh niên như anh ấy mà lại trở thành trụ cột của cả nhà. Nhưng sau đó, mình bị mẹ mìn chuốc thuốc mê rồi bán vào trong núi. Nửa tháng sau, anh cả dựa vào bói toán tìm thấy mình, nhưng người ở cái thôn nhỏ trong núi đó lại đánh anh cả đến chết khϊếp rồi ném vào trong rừng, để bầy sói hoang xé xác anh thành từng mảnh. Đêm đó mình cũng bị nhốt vào hầm rồi bị đánh chết tươi oa oa oa. Thực ra anh cả mình cũng đã tính ra là anh ấy đi chuyến này không những không cứu được mình mà còn để bản thân liên lụy vào, nhưng anh ấy lại vẫn đi. Ôi, mình phải cẩn thận một chút mới được, không thể để bị bọn mẹ mìn bắt cóc...]

Cậu nhóc béo A Thịnh bị anh cả ôm chặt đến muốn trợn mắt, nhưng cậu lại không dám cử động, oa oa oa, nhà họ Tống thảm đến như vậy sao?

Thế có phải là nó cũng không có thời gian để lớn lên, chưa kịp cưới vợ luôn à?

Đôi mắt của Tống Ngọc Noãn cong cong: "Anh cả ơi, anh có thể xin phép được không?"

Cô vừa lên tiếng như vậy, cũng đã đánh vỡ bầu không khí của hiện trường lúc này.

Tống Minh Ba cuối cùng cũng nhận ra – đây là mình đã nghe được tiếng lòng của em gái mình hả?

Hơn nữa, tiếng lòng này còn có chức năng tiên đoán tương lai luôn?

Tính ra thì giỏi hơn hắn nhiều.

Em gái mình qúa tuyệt vời!

Tống Minh Ba lập tức cũng cong mắt cười cười: "Đây là lần đầu tiên em gọi anh là anh cả nhỉ, gọi lại nghe xem nào!"

"Anh cả!" Tống Ngọc Noãn hô lớn.

"Được được, em đợi ở đây, anh đi xin nghỉ phép."

Nói xong hắn quay người định chạy đi thì lại bị Tống Ngọc Noãn ngăn lại: "Anh ơi, đây là món sủi cảo rau củ mà hồi trưa mẹ mình hấp đấy, ăn rất ngon."

Tống Minh Ba xách túi vải đi vào trong trường, một lúc sau lại xách theo một cái túi xách không lớn đi ra.

Hắn cũng nhận lấy cái túi đựng rau khô từ tay Tống Ngọc Noãn, thuận miệng hỏi: “Đây là cho chú út hả?”

"Không, là cho chị Triệu, chị Triệu Lệ ở tiệm sủi cảo hấp ấy ạ." Tống Vân Loan cười nói.

Tống Minh Ba sửng sốt một chút, chị Triệu, chị gái phục vụ mắt cao hơn đầu ở cửa hàng sủi cảo hấp á?

Cô cũng trâu bò thật, nghe nói chị ta có quan hệ thân thích với huyện phó Triệu đấy.

Làm sao mà em gái lại quen biết chị đó thế?

Lúc này, tiệm sủi cảo đã tan tầm, Tống Ngọc Noãn đi đến nhà chị Triệu, cũng không vào nhà mà chỉ đưa túi vải cho chị. Khuôn mặt Tống Ngọc Noãn mang theo ý cười: “Chị Triệu, em với ông nội lên huyện thành có công chuyện, cũng định đi gửi một phong thư nữa. Nhớ là nhà chị gái cách bưu điện cũng không xa nên tôi mang cho chị một ít đậu, mộc nhĩ cắt nhỏ và nấm hương..."

Triệu Li không ngờ trong thời gian ngắn như vậy lại có thể gặp lại cô bé này, lại còn gặp cả anh trai và em trai cô nữa.

Đều trông rất ưa nhìn cả.

Không đợi Triệu Lệ khách khí, Tống Ngọc Noãn đã đổ hết rau khô trong túi lên cái thớt để ở ngoài cửa nhà Triệu.

Triệu Lệ nhìn một đống đậu que xanh mơn mởn và đủ loại nấm khô có mùi thơm đặc trưng – những thứ mà bây giờ không dễ gì có được, trừ khi đi về nông thôn bỏ tiền ra mua, nhưng nếu bị bắt thì sẽ bị phạt tiền, thế nên cũng không ai dám đi.

"Tiểu Noãn, em khách sáo qua, ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cảm ơn em nhé."

Tống Ngọc Noãn oán trách nói: “Chị à, nếu chị mà khách sáo với e như vậy thì lần sau em cũng không dám đi ăn sủi cảo hấp nữa đâu.”

Triệu Lệ cũng là một người hào sảng.

Chị mời ba anh em bọn họ vào nhà nói chuyện, còn muốn pha sữa mạch nha cho bọn họ uống nữa.

Tống Ngọc Noãn nói là mình muốn đến nhà máy phân hóa học, còn phải đi thăm nhà chú út nữa, hôm nay không có thời gian, khi nào có thời gian cô sẽ vào nhà ngồi chơi sau.

Lúc Tống Ngọc Noãn đi ra, Tống Minh Ba nói: “Tiểu Noãn, thực sự là hôm nay em mới quen biết chị này hả?”