Thập Niên 80: Tiếng Lòng Của Cô Vợ Nhỏ

Chương 26

Bà cụ Tống cũng thở dài: “Đúng vậy, vợ chồng sao có thể không cãi vã được, không sợ mấy cháu chê cười, hồi còn trẻ thím cũng là một đóa hoa đó thôi, nhưng gả vào nhà họ Tống không đến hai năm, thím cứ như đã già đi mười tuổi vậy. Mẹ chồng thì khó tính, lúc nào cũng mặt xưng mày xỉa với thím, ông chồng thím nhìn thì có vẻ hiền lành, nhưng khi hai vợ chồng cãi nhau, ông ấy vẫn có thể đưa tay tát thẳng vào mặt thím. Sau đó, thím xách cả dao phay lên luôn, lúc đó mấy người kia mới chịu yên… Làm phụ nữ quả thật là vừa khổ cực, vừa mệt mỏi lại vừa tủi hờn.”

Bọn họ đều là phụ nữ cả, nên cũng rời vào trầm mặc.

Nhưng cũng không còn đề cập đến việc Tống Lương mặc kệ nữa.

Mà bên chỗ nhà họ Tống, Tống Ngọc Noãn cất lá thư khen ngợi vào túi xách, đưa cho em trai mình một cái kẹo cam, dặn thằng bé ở nhà nhớ ngoan ngoãn nghe lời.

Cô nói với Hạ Quế Lan: "Mẹ, con phải vào trong huyện thành một chuyến, con muốn đi gửi thư khen ngợi trạm vận chuyển hành khách, sau đó cũng định ghé qua thăm anh cả nữa. Mẹ có cần con mang gì cho anh ấy không?"

Nghe nói con gái lại muốn đi huyện thành, Hạ Quế Lan không khỏi lo lắng: "Mấy ngày nữa rồi lại đi, hơn nữa, con đi làm gì?"

“Con nghe bà nội nói là một giờ sẽ có xe ngựa từ văn phòng đại đội sẽ đi lên huyện thành để để chở phân bón về, con định đi theo xe đó luôn, buổi tối con sẽ ở lại nhà chú út một đêm rồi ngày mai mới về ạ.”

Ông cụ Tống nghe cô nói vậy thì vội vàng xuống khỏi giường đất, xỏ giày vào: “Để ông đi đánh xe, đưa Tiểu Noãn đi công chuyện.”

Vì vậy, ông chủ xe bị thay thế bởi ông cụ Tống, A Thịnh ôm đùi Tống Ngọc Noãn không chịu buông, nước mắt lưng tròng, trông vô cùng đáng thương.

Thế nên Tống Ngọc Noãn đành phải đem em trai đi cùng.

Nhớ đến chị Triệu, Tống Ngọc Noãn mới bảo Hạ Quế Lan gói cho cô một ít rau khô. Khi nghe nói là mang đi cho Triệu Lệ, Hạ Quế Lan cũng tích cực hẳn lên.

Không chỉ gói ít đậu que, mà còn gói thêm cả nấm và mộc nhĩ nữa. Cái túi được nhét đầy tới tận miệng túi luôn.

Tống Ngọc Noãn phải lấy bớt ra một ít: "Mẹ không cần đưa những cái này đâu, chừng này đã là có lòng rồi ạ."

Nếu muốn thường xuyên qua lại thì lần đầu tiên không thể đưa quá nhiều được.

Thế là lại đổi sang một cái túi vải nhỏ hơn.

Hạ Quế Lan ôm con gái thân thiết một hồi. Ngoại hình người nhà họ Tống đều rất đẹp, đặc biệt là mẹ chồng bà, khi còn trẻ đã là một mỹ nhân, ngay cả hiện tại thì cũng là đẹp lão.

Vẻ ngoài của Tiểu Noãn giống với mẹ chồng, ngay cả cách hành xử và tính tình cũng có vẻ khá giống nhau.

Tống Ngọc Noãn không biết không sau mấy người bọn cô đi, thôn Nhị Đạo Hà lại sẽ rộn ràng như vậy.

Hết nhóm người này đến nhóm người khác vào thôn, nhóm sau lại còn quyền cao chức trong hơn nhóm trước nữa chứ.

Lúc này, Tống Ngọc Noãn đã đứng trước cổng trường Nhất Trung của huyện thành Nam Sơn rồi.

Cô nói với bảo vệ rằng mình đến để đưa bánh nắm rau tể thái cho anh cả.

Sau đó thì đợi cho đến khi có một cậu thanh niên tuấn tú với thân hình dong dỏng cao chạy ra từ trường học.

A Thịnh hét lên: "Anh ơi, chị đến gặp anh nè."

Tống Minh Ba bế cậu em của mình lên, lắc lắc thằng nhỏ rồi trộm đánh giá cô em gái bị ôm nhầm của mình.

Con nhóc này cũng ngạo mạn ghê, dám coi thường mọi người trong nhà họ Tống.

Hơn nữa, bọn họ lại còn là anh em ruột nữa chứ.

Tình cờ ngày hôm đó hắn cũng có mặt ở nhà, nửa đêm cảm thấy có chú khó thở, tỉnh dậy thì mới phát hiện cô em gái này của mình treo cổ tự tử.

Hầy!

Tống Minh Ba im lặng thở dài một hơi.

Nhưng vào lúc này, một thanh âm đầy tò mò vang lên.

[Ồ, cuối cùng cũng được gặp lại ông anh cả của mình rồi, trông cũng đẹp trai phết. Nghe nói ông anh mình có thành tích học tập khá tốt, nhưng không ai biết rằng ông anh mình một ‘tiểu thần côn’ cả. Không cần thầy dạy cũng có thể am hiểu bói toán, ngay cả đề thì mà anh mình cũng có thể bói ra cả mà.]

A Thịnh căng mặt ra mà nhịn cười, cu cậu ghé vào vai anh trai mình tỏ ý.

He he, biết ngay mà!

Tống Minh Ba sợ đến mức cứng đờ tại chỗ.

Dường như trái tim hắn cũng ngừng đập luôn rồi.

Đó là giọng của một cô gái, nhưng em gái hắn ở phía đối diện rõ ràng là không hề mở miệng cơ mà.