Chương 28
Tống Ngọc Noãn chưa kịp nói chuyện, A Thịnh đã giơ tay: "Chị ấy thực sự là lần đầu tiên vào thành phố đó, cái này em có thể bảo đảm."
Rồi đột nhiên, nó mới sực nhận ra.
Oa một tiếng mà khóc lớn: "Chị, chị là chị ruột của em thiệt hả? Chị ăn sủi cảo hấp mà chẳng thèm để lại cho em một cái, oa oa..."
Tống Ngọc Noãn mở to mắt: "Không phải là em ăn kẹo cam rồi à? Mẹ mình có thể làm sủi cảo hấp, nhưng mẹ có thể làm kẹo cam được không?"
Cậu nhóc béo lau nước mắt, nức nở nói: “Không.”
"Chị còn không nỡ ăn một viên kẹo cam nào luôn đó!" Tống Ngọc Noãn tủi thân nói.
Tống Minh Thịnh vội vàng an ủi Tống Ngọc Noãn: “Chị của em là tốt nhất, A Thịnh thích chị nhất.”
Tống Minh Ba mỉm cười, vui vẻ giúp em gái gửi thư, sau đó ba anh em lại ngồi xổm ở chỗ đầy nắng của bưu điện, nhỏ giọng nói chuyện.
"Anh cả, anh cũng hiểu tình hình của nhà chúng ta rồi đó, lão thần y loa đang ở trong một ngôi nhà ở phía bắc thành phố, giờ chúng ta đến nhờ ông ấy giúp đỡ. Sau đó, anh giả vờ biết xem bói rồi tính quẻ ra là con gái ông ấy ở đâu, nhưng anh khoan hãy nói cho ông ấy biết cái đã, chờ ông ấy xem bệnh cho sinh viên Lâm rồi mới nói sau."
Tống Minh Ba chớp mắt, sửng sốt vài giây mới hỏi: "Vậy, con gái ông ấy đâu?"
"Đại đội Lê Thụ của công xã Phấn Đấu!"
Tống Minh Ba:...
Hắn cũng không muốn tin, nhưng em gái hắn đã nói chắc như đinh đóng cột vậy rồi, nên hắn không thể không tin được.
Đây là trên trời rớt xuống bánh có nhân cho nhà họ Tống à?
Không không không, là một nàng tiên nhỏ mới đúng!
Lão thần y thực ra cũng mang họ Quý, mọi người xung quanh đều gọi ông cụ là Cụ Quý.
Tóc ông cụ đã hoa râm, quần áo thì cũ nát.
Nhưng trên người ông cụ lại có một cỗ khí độ.
Hiện tại ông cụ là công nhân tạm thời trong một nhà máy phế liệu, đi khắp nơi ham cùng ngõ hẻm để thu gom đồng nát, có khi cả tháng trời đều không ở nhà.
Nhưng hôm nay, tình cờ ông cụ lại đang có mặt ở nhà.
Đây là một ngôi nhà có khoảng sân mà ông cụ thuê, không lớn, trong sân chất không ít phế phẩm, đều đã được dọn dẹp gọn gàng.
Thấy ba người họ đi vào.
Ông cụ Quý cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Phế liệu ở đây không bán đâu.”
Tống Ngọc Noãn nháy mắt với Tống Minh Ba.
Tống Minh Ba có chút khẩn trương, không biết nên mở miệng như thế nào cả.
Tống Ngọc Noãn chỉ có thể thấp giọng nói: "Ông ơi, đại ca của cháu biết xem bói, anh ấy có thể tính ra được con gái của ông ở đâu đấy ạ."
Ông cụ Quý đang đang phân loại giấy vụn thì chợt khựng lại.
Ông cụ chậm rãi ngẩng đầu lên, cười cười: “Tính xem ở đâu đi. Nếu là sự thật, ta nói chuyện thì sẽ giữ lời.”
Tống Ngọc Noãn bối rối nhìn ông cụ Quý, nói chuyện thì sẽ giữ lời, ông cụ này đang nói gì vậy.
“Ta đã chuẩn bị sẵn năm nghìn đồng rồi, chỉ cần là sự thật, ta hứa sẽ không thiếu mấy đứa dù chỉ một xu.”
Tống Ngọc Noãn đã hiểu rồi, chà, ông cụ còn đưa ra cả phần thưởng cơ đấy.
Cô thực sự không biết gì về điều này cả.
Đẩy anh cả một cái, nói: "Anh mau xem quẻ đi."
Tống Minh Ba nhìn chằm chằm vào ông cụ quý, rồi lại ngạc nhiên thở dài.
Ông cụ này có mệnh cách không giàu có thì cũng là có địa vị hơn người, sao lại rơi vào cảnh khốn cùng như vậy cơ chứ?
Nhưng đó không phải là điều mà hắn muốn nói.
Dựa theo những gì đã bàn bạc lúc trước, Tống Minh Ba nói: “Ông ơi, con gái ông bị mất trí nhớ, hiện đang ở trong một đại đội nào đó ở công xã nào đó. Chỉ cần ông đồng ý giúp cháu đến bệnh viện huyện chữa chân cho một người, mặc kệ kết quả tốt hay xấu, bọn cháu cũng sẽ nói cho ông biết con gái ông đang ở đâu."
Một đại đội nào đó ở công xã nào đó?
Ông cụ Quý không hài lòng mà nhìn hai thiếu niên trước mặt.
Không chăm chỉ học hành mà lại dẫn em trai đi lừa gạt người ta.
Cố nhịn cơn tức giận, ông cụ đứng dậy, nói: “Được thôi, mấy đứa đợi trong sân đi, lát nữa ta sẽ quay lại.”
Tống Ngọc Noãn và Tống Minh Ba đều vui vẻ hẳn lên.
Ông cụ này thật tốt bụng, mới vậy mà đã đồng ý rồi.
Nhưng ai mà ngờ được rằng chỉ sau vài phút, cánh cửa bị đẩy ra, hai bác gái Tổ Dân Phố xuất hiện.
"Mấy đưa từ đâu tới? Việc này phải tìm phụ huynh thôi, còn nhỏ tuổi mà đã làm phong kiến mê tín rồi, thực sự là không thể chấp nhận được."
Tống Ngọc Noãn liếc nhìn ông cụ Quý còn đang tức giận mà thở phì phì, cô còn gì mà chưa hiểu cơ chứ?