Ông cụ Tống đang ngồi ở đầu giường đất mà châm cái nõ điếu. Tống Lương cau mày, chú hai Tống thì vẫn đang đắm chìm trong câu chuyện chú ấy vậy mà lại giúp kẻ thù của mình báo thù.
Hạ Quế Lan đang ngồi ở rìa giường đất, nhìn thấy bà cụ đi vào thì mới dịch sang bên cạnh một chút.
Tống Đình kéo Tống Ngọc Noãn ngồi ở phía đầu giường nên cách xa lò sưởi.
A Thịnh cũng trèo lên, ghé vào trên đùi Tống Ngọc Noãn, chờ chị bóc hạt dưa cho mình ăn.
Bà cụ Tống khoanh chân ngồi xếp bằng, ho khan một tiếng: "Chúng ta thương lượng một chút, xem A Lương có nên tiếp tục làm đại đội trưởng hay không. Đúng rồi, còn cả chuyện nếu lỡ như mà Lâm Tình thực sự trả thù thì nhà họ Tống chúng ta nên ứng phó như thế nào đây..."
Tống Lương đang định phát biểu ý kiến của mình, thì một giọng nói vang lên.
[Bây giờ là đang đúng ngay giai đoạn có rất nhiều thanh niên tri thức trở về thành phố, mà nhóm đoàn thể này khi gặp chuyện lại rất đoàn kết. Chuyện xảy ra trên người thanh niên tri thức Lâm có thể coi là một sự kiện có tính chất ác liệt, cũng không phải là ngẫu nhiên, mà chắc chắn là thanh niên tri thức Lâm đã bị bạo lực gia đình trong một thời gian dài.]
[Nếu Lâm Tình tìm được mấy người có thể nói chuyện, ba à, sợ là cái chức đại đội trưởng này có muốn làm tiếp cũng không được.]
Tay Tống Lương run lên.
[Ý tưởng của ba là đúng, lên công xã chủ động thừa nhận sai lầm của mình, chủ động từ chức thì ít ra còn có thể lưu lại cho mình được một chút đường sống.]
[Hơn nữa, năm nay là năm thiên tai, kể từ sau khi cày bừa vụ xuân đến này, trời vẫn chẳng hề có trận mưa nào. Chờ đến tết Đoan Ngọ thì trời sẽ đổ mưa lớn đấy, nhưng trận mưa này lại mãi mà không tạnh, mà thôn Nhị Đạo Hà lại nằm ở vùng trũng, khả năng kháng hạn hán hay lũ lụt của đất đai nơi này đều cực kém, cho nên, năm nay sẽ không có thu hoạch!]
Ông cụ Tống và bà cụ Tống già dương như không thể thở được, thiếu chút nữa là mắc nghẹn.
Phải tránh đi nhân họa, giờ lại còn phải tránh thêm thiên tai nữa ư?
Ôi cháo, đứa cháu gái yêu quý của tôi.
Bà cụ Tống vội vàng thầm niệm ba lần Nam Mô A Di Đà Phật.
Tống Lương há miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Bà cụ Tống xua tay: “Tan họp!!!”
Tống Ngọc Noãn:…
Còn chưa mở họp mà sao đã kết thúc rồi?
Ông cụ Tống nói: “Tôi đi nghỉ ngơi một lát, buổi chiều còn phải đi làm việc nữa.”
Tống Lương hít một hơi thật sâu: “Bây giờ con sẽ lên công xã tìm lãnh đạo luôn.”
Chú hai Tống cuối cùng cũng thoát ra được khỏi câu chuyện, liếc nhìn anh cả mình, lại lau mồ hôi trên trán một hồi: “Vậy con về trước.”
Tống Ngọc Noãn vội nói: “Con có chuyện này muốn nói với mọi người.”
Tống Lương: “Con nói đi con nói đi.”
“Hồi sáng con có đến Hội Phụ nữ, phản ánh với lãnh đạo về chuyện thanh niên tri thức Lâm bị thương, chủ tịch Hội Phụ nữ đã đồng ý là sẽ đến thôn chúng ta để điều tra rồi ạ.”
Tống Lương nghe mà giật mình, bởi vì ông chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Bà cụ Tống là phản ứng nhanh nhất, ngạc nhiên xen lẫn vui mừng mà nhìn Tống Ngọc Noãn: "Cháu gái ngoan của bà, sao mà cháu lại giỏi giang thế hả? Tốt lắm tốt lắm tốt lắm, phải đến điều tra mới tốt, đến lúc đó chúng ta sẽ hợp tác với bọn họ để tìm ra chân tướng. Cho dù ba cháu có sai thì cũng nên do tổ chức xử lý chứ không phải là do người khác ra tay, đúng không?”
Tống Ngọc Noãn cảm thấy bà cụ Tống quả là một nhân vật đáng nể trong cái nhà này.
Cô giơ ngón cái lên: "Bà nội, bà nói quá đúng luôn!"
*
Tại bệnh viện huyện Nam Sơn, vẻ mặt Lâm Tình âm trầm, kìm nén một bụng lửa giận, nói từng chữ với mấy người lãnh đạo đang đứng trước giường Lâm Giai:
"...Chị gái tôi và những thanh niên trí thức khác đều mang theo lý tưởng cao đẹp mà từ Bắc Đô đến huyện Nam Sơn này, bọn họ đã vì Nam Sơn mà làm những gì, các vị lãnh đạo cũng đều biết rõ ràng rồi.”
"Nhưng mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta không thể ngủ quên trên chiến thắng được, chị gái tôi không đáng bị đối xử như thế!"
"Ngày mai tôi sẽ chuyển chị gái tôi về Bắc Đô, nhưng trước khi đi, có phải là nên có điều lệ gì cho tên đầu sở gây tội Vương Trụ Tử không? Bà Vương là đồng lõa, cả nhà họ Vương kia không có ai là vô tội cả. Hơn nữa, bọn họ vậy mà lại còn tìm mẹ mìn để bán hai đứa cháu gái của tôi đi.”
“Còn nữa, đại đội trưởng Tống đã dung túng cho thôn dân hành hung. Với tư cách là một đại đội trưởng, sao ông ta có thể chỉ khoanh tay đứng nhìn và làm ngơ như thế.”
“Chính sự kém cỏi của ông ta đã khiến cho kẻ thủ ác trong thôn hoành hành ngang ngược, khiến nhà họ Vương gia chẳng hề kiêng kỵ gì cả. Ông ta nhìn thấy chuyện xảy ra với chị gái tôi nhưng lại chọn cách phớt lờ, ông ta còn đáng giận hơn cả Vương Trụ Tử nữa. Tôi cực lực yêu cầu điều tra cho rõ ràng về con người này, cũng là để cho gia đình chúng tôi một lời giải thích công bằng.”
*
Một phút cho quảng cáo: Nếu bạn đang đói truyện, muốn tìm một bộ truyện cuốn hút và thú vị để đọc, vậy thì xin giới thiệu với bạn truyện: Mạt Thế: Sao Lại Có Nhiều Người Trùng Sinh Thế Này! (Cách tìm truyện: Click vào tên người dịch Likkun để tìm truyện cho nhanh nha)
Đây là một bộ truyện về Mạt thế/ Tận thế nhưng lại không có tang thi xác sống như những bộ truyện khác, nội dung cuốn hút và chặt chẽ, các bạn cứ đọc thử xem có hợp gu không nha