Tô Tuấn Trạch bình tĩnh nói: “Nếu các vị không thể xử lý được, tôi sẽ phản ánh lại với chú Thẩm. Nếu các vị sợ đắc tội với người ta thì có thể chuyển giao cho cấp cao hơn.”
Mấy vị lãnh đạo hai mắc nhìn nhau.
Chú Thẩm?
Chẳng lẽ là lãnh đạo Thẩm của tỉnh?
Chủ tịch Hội Phụ nữ nghe mà sau lưng toát cả mồ hôi lạnh.
Chị cũng chỉ tưởng đó là chuyện bạo lực gia đình bình thường thôi, nhưng không thể tưởng tượng được là đột nhiên nó lại trở thành một vấn đề lớn như vậy.
Chị đang ở nhà ăn trưa thì bị gọi đến đây.
May mắn quá, may mắn quá.
Sắc mặt của một số lãnh đạo trông rất khó coi, trong lòng cũng có chút bất mãn với đại đội trưởng Tống. Một lãnh đạo còn nói với thư ký của mình: “Đi gọi cho chủ tịch công xã Quỳ Hoa đến đây cho tôi.”
Chị Hồ - chủ tịch Hội Phụ nữ, vội vàng nói: “Trước tiền khoan gọi cho chú ấy đã, tôi đã được biết về chuyện này rồi.”
Mọi người đều nhìn về phía chị.
Phó huyện trưởng Triệu cau mày: “Chuyện là thế nào?”
Chị Hồ vội báo cáo: “Sáng nay, một người dân làng của thôn Nhị Đạo Hà đã đến phản ánh sự việc của Vương Trụ Tử, cũng kiên quyết yêu cầu chuyển anh ta cho bộ phận tư pháp để nghiêm trị.”
“Lúc đó, tôi lập tức gọi điện cho chủ nhiệm của Hội phụ nữ công xã Quỳ Hoa, nhưng lại vừa lúc đồng chí ấy đi xuống nông thôn mất rồi, một đồng chí khác nói là buổi chiều sẽ đến tận nơi để điều tra. Nhưng chỉ nửa giờ sau, đồng chí ấy đã gọi lại cho tôi, nói rằng chuyện này là sự thật.”
“Tôi đã chỉ thị cho lãnh đạo công xã tố cáo anh ta dưới danh nghĩa của Hội Phụ nữ huyện. Vốn dĩ Vương Trụ Tử sẽ được tạm thời thả tự do, nhưng bởi vì chúng tôi can thiệt nên anh ta đã chính thức bị bắt giữ. "
Chị Hồ liếc nhìn đồng hồ: “Lúc này, có thể chủ nhiệm Hội phụ nữ của công xã đã đến thôn Nhị Đạo Hà rồi. Một là để điều tra việc Vương Trụ Tử cố ý gây thương tích, hai là điều tra về vụ bắt cóc trẻ em của bà Vương. Còn chuyện đại đội trưởng Tống thì chúng tôi không rõ lắm…”
Lâm Tình sửng sốt.
Vậy là đã bắt đầu xử lý rồi sao?
Chị Hồ do dự một lúc, nhưng vẫn nói: “Thực ra, xã viên đến phản ánh vấn đề này với chúng tôi chính là con gái của đại đội trưởng Tống, đó là một cô bé rất dũng cảm.”
Lâm Tình nheo mắt lại, cô ta cũng có nghe qua về chuyện con gái thật con gái giả rồi.
Cô con gái mà bác Tần yêu thương nuôi nấng bấy lâu nay lại là con gái của Tống Lương.
Thế nhưng nhà Tống Lương lại trọng nam khinh nữ, lúc Tần Tư Kỳ được đưa về thì lại xanh xao, gầy gò, suy dinh dưỡng. Nhà họ Tống không cho Tống Tư Kỳ đi học, nghe nói mười tuổi là phải xuống ruộng làm việc rồi.
Không những bị đánh bị mắng mà còn phải giặt quần áo cho cả nhà nữa.
Trên người Tư Kỳ còn có những vết sẹo bị bỏng bằng nước sôi.
Có lẽ suy nghĩ của Tư Kỳ cũng không sai đâu, lúc trước thật sự là vô tình ôm nhầm con thôi sao?
Có khi nào Tống Lương và Hạ Quế Lan cố tình làm vậy để con gái ruột của bọn họ được sống sung sướиɠ hơn không?
Nhưng đây là chuyện của nhà họ Tần, cô ta cũng không tiện nhúng tay vào.
Vẻ mặt Lâm Tình lạnh lùng.
Cả một nhà họ Tống độc ác, lạnh nhạt vô tình này sẽ phải trả một cái giá xứng đáng cho chị gái tội nghiệp của cô ta.
Chỉ khi con dao đâm trên người mình thì bọn họ mới biết đau.
Lâm Tình nhìn thoáng qua người chị gái có lẽ sẽ phải cắt cụt chân của mình, nhìn cả người không chỗ nào lành lặn của chị cô ta, nước mắt chợt lăn dài trên mặt.
Bảy năm trước, bọn họ mất mẹ, chính chị gái đã che chở để cô ta có thể lớn lên.
Cô ta chắc chắn sẽ báo thù cho chị mình.
Lâm Tình giấu đi sự thù hận nơi đáy mắt, nghẹn ngào nói: "Đã như vậy, tôi đợi các lãnh đạo cho chị tôi một lời giải thích."
Mấy vị lãnh đạo và chị Hồ đi ra khỏi phòng bệnh.
Phó huyện trưởng Triệu không vui mà hỏi: "Cái tay họ Tống kia sao lại có thể làm đại đội trưởng được thế hả? Lãnh đạo công xã Quỳ Hoa có biết tình hình hiện tại của thôn Nhị Đảo Hà không?"
“Đã là lúc nào rồi mà vẫn còn mấy tên ngang ngược, kiêu ngạo, độc đoán, ức hϊếp người lương thiện như thế hả?”
"Đi thôi, chúng ta đi công xã một chuyến, đến hiện trường để làm việc. Cần phải cho Lâm Giai một lời giải thích cho ra nhẽ."