Người nhà họ Tống đều đi vào trong nhà.
Còn chưa có ai lên tiếng, thì đã nghe được một giọng nói đã vang lên.
[Ây da, phải lau mắt mà nhìn chú hai của mình một cái mới được, một thư sinh tay trói gà không chặt, lại còn là giáo viên đứng lớp thay môn tiếng Trung ở trường tiểu học, vậy mà lại có kiến thức hóa học ghê gớm như vậy, thế mà lại có thể tự mình chế ra thuốc nổ, mang theo cả một thùng đến nhà Lâm Tình, như thù lớn không báo được, lại nổ bị thương mẹ kế và người cha cặn bã của Lâm Tình. Trời ạ, giúp kẻ thù báo thù là thế nào?]
Trong phòng lúc này im phăng phắt.
Tống Hà - người đã được nghe đại khái tình hình từ trước - hô hấp như cứng lại, theo bản năng mà nhìn qua cô vợ Liên Hương của mình.
Liên Hương lại không hề cảm thấy gì cả, chỉ nói với bà cụ Tống: “Mẹ, hai đứa nhỏ vẫn còn ở nhà, con về trước, có việc gì thì buổi tối lại qua đây một chuyến.”
Sau đó thím ấy lại nói với chú hai Tống: "Anh thì khoan về cũng được." Rồi nháy mắt với chồng mình một cái.
Chú em chồng là biết chiếm lợi lắm, Tôn Kim Vinh lại càng là như thế. Thím ấy nghe nói là Tôn Kim Vinh vẫn thường xuyên gửi lương thực qua cho nhà mẹ đẻ, đúng là lắm mưu mô mà.
Bà cụ nhà này cũng quá bất công, sống ở nhà con trai cả mà lại lén lút trợ cấp cho con trai út, nếu vậy thì sao bà cụ không qua ở cùng với thằng con út của mình luôn đi?
Cũng may là không sống cùng với nhà thím ấy, chứ không thì thím ấy đã sớm bị tức chết rồi, cũng chỉ có mỗi anh cả và chị dâu là không so đo thôi.
Hôm nay bà cụ nấu nhiều đồ ăn nên thím ấy mới để chồng ở lại đây ăn cơm, coi như cũng tiết kiệm được một ít lương thực trong nhà.
Hơn nữa, đều là con trai trong nhà, sao phải nặng bên này nhẹ bên kia cơ chứ?
Hạ Quế Lan vội vàng mở nắp nồi lên, đưa cho em dâu mình vài chiếc bánh bột ngô, Liên Hương cũng không khách sáo. Thím ấy lại cười tủm tỉm mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Tống Ngọc Noãn, bĩu môi: “Mẹ, hồi trước con có nói là sao Tư Kỳ lớn lên chẳng giống người nhà họ Tống gì cả, mẹ còn mắng con nữa chứ, kết quả thì sao nào!”
Bà cụ Tống và ông cụ Tống đưa mắt nhìn nhau một cái.
Con dâu không hề nghe thấy gì sao?
Hoặc có thể trong lời tiên toán không có Liên Hương, cho nên con dâu bọn họ mới không nghe được?
“Biết mắt con tốt rồi, con nhanh về nhà đi.” Bà cụ không muốn nhớ đến chuyện này, mới bắt đầu đuổi người.
Sau khi Liên Hương đi rồi, ông cụ Tống mới vội vàng hỏi Tống Lương: “Sao đột nhiên anh lại không làm nữa hả?”
Bà cụ Tống ngăn cản: “Trước khoan nói chuyện đã, ăn cơm ăn cơm. Tiểu Noãn cũng đói bụng rồi.”
Ở huyện Nam Sơn vào đầu tháng 4, có một số loại rau dại đã bắt đầu mọc lên, nhưng vẫn chưa có nhiều người đi đào rau dại. Hạ Quế Lan chờ con gái mình đi thành phố rồi, mới đi ra sông hái rau dại. Bà tìm được không ít rau tể thái, mới đem về trộn cùng với bột ngô để làm bánh.
Lại hầm đậu que và miến trong cái chảo sắt lớn, còn nấu thêm một nồi cháo nữa - tuy ít gạo nhiều nước, nhưng mùi thơm của gạo vẫn rất nồng.
Tống Ngọc Noãn đã đói quá rồi, cô ăn một cái bánh bột bắp và một bát cháo loãng.
Bánh bột bắp rất mềm, không hề khiến cổ họng cô bị nghẹn chút nào.
Trình độ nấu nướng của Hạ Quế Lan rất tốt, bánh bột bắp do bà làm thực sự là ăn rất ngon.
Sau khi dùng bữa xong, lúc chuẩn bị thu dọn bát đĩa, bà cụ Tống vội vàng nói: "Tiểu Noãn, không cần cháu động tay vào, cháu đi nghỉ ngơi đi."
Sau đó, bà cụ còn đưa cho cô một cái khay đan bằng mây, ân cần nói: “Đây là hạt dưa hồi sáng bà nội rang đấy, thơm lắm”.
Tống Ngọc Noãn nhận lấy cái khay, bên trong đựng hạt dưa đen nổi tiếng của vùng này. Hạt rất to mẩy, ăn cực kỳ thơm ngon.
"Cháu về phòng ăn đi, cũng tranh thủ nghỉ ngời một chút, vào thành một chuyến cũng mệt mỏi lắm.”
"Nội, mọi người định làm gì vậy ạ?"
“Mọi người định mở họp để thương lượng vài chuyện.”
Tống Ngọc Noãn chớp chớp mắt: “Nội ơi, cháu tham gia được không ạ?”
Bà cụ Tống phát hiện con bé này nói chuyện mềm mềm mại mại, nghe rất dễ chịu, đặc biệt là đôi mắt hoa đào kia, người bình thường đều không chịu nổi.
Giọng nói của bà cụ cũng rất hiền lành: “Tất nhiên là được rồi, đi cùng nội vào nhà chính, vừa ăn hạt dưa vừa nghe cũng được.”
"Bà nội thật tốt."
Tống Đình nhìn bà mẹ già của mình, cảm thấy da gà sắp nổi đầy đất luôn rồi.
Nhìn hai bà cháu kia thân thiết mà đi vào nhà chính, cô ấy cũng vội vàng chen vào.