Những người đang vây quanh hoặc hóng chuyện gần đó đều ngây ngẩn cả người.
Ngay cả người nhà họ Tống cũng sửng sốt.
Tống Lương nhìn đám người nhà họ Vương, lạnh lùng nói: “Vương Trụ Tử đang ở đồn công an của công xã. Nếu nhà họ Vương mấy người có năng lực thì cứ đến đó mà đòi nguowifm tôi không có khả năng quản được chuyện này."
Vẻ mặt lão Vương không vui, lẩm bẩm nói: “Lâm Giai là con dâu nhà họ Vương chúng tôi, sao lại không đánh được?”
Ông cụ Tống nhổ một bãi: "Lão Vương Đầu, sao ông dám nói ra những lời này hả? Ông là người làm cha, nếu mà ông đối xử tốt với Lâm Giai một chút, quản giáo Vương Trụ Tử một chút, thì có phải bây giờ ông đã vào thành phố hưởng phúc rồi k? Sao hả, ông còn tưởng hiện tại là xã hội cũ à?"
Sắc mặt bà cụ Tống tái mét đi vì tức giận: “Nếu không phải vì các người không biết làm người, thằng cả nhà tôi sao có thể nói không làm là không làm cơ chứ?”
Tống Lương xua tay: “Mọi người tan cả đi. Đúng rồi, chú Vương, ngày mai nhớ đến đại đội một chuyến. Lương thực và tiền bạc nhà họ Vương của chú nợ đại đội mấy năm nay nhất định phải tính cho rõ, tôi không thể để lại một mớ rối bù cho người kế nhiệm được.”
Ông ấy nhìn thoáng qua thanh niên tri thức Tôn đang đứng cách đó không xa.
Sau đó, mới cao giọng nói: “Tôi, Tống Lương, kể từ khi trở thành đại đội trưởng, chưa bao giờ làm chuyện gì trái với lương tâm cả, cũng chưa bao giờ chuyển một đồng một cắt nào cho nhà mình. Tôi không ngại kiểm tra sổ sách, cũng không sợ mấy người đi tố cáo, nhưng nếu là bịa đặt phỉ báng thì tôi cũng sẽ làm đơn phản cáo đấy.”
"Đừng vì nhất thời tức giận mà hủy hoại tiền đồ tương lai của mình.”
"Được rồi, mọi người về nhà ăn cơm đi, buổi chiều kế toán Lý sẽ phụ trách toàn bộ công việc, về cả đi."
Tống Lương nói xong thì xoay người đi vào trong sân, chú hai Tống đi ra đóng cổng lại.
Những thôn dân vây xem chỉ biết hai mắt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Lão Vương vốn muốn đến đây để chửi bới một trận, không ngờ Tống Lương lại không muốn tiếp tục làm đại đội trưởng nữa.
Ông ta lập tức thấy rục rịch.
Nếu con trai cả của ông ta có thể trở thành đại đội trưởng thì nhà họ Vương có thể trở mình rồi.
Đặc biệt là không cần phải trả lại số lương thực và tiền nợ cho đại đội nữa.
Vì vậy, lão Vương đưa mắt ra hiệu, cả nhà họ Vương liền đi theo ông ta về nhà.
Ông ta cũng không chú ý tới thái độ bà Vương hôm nay khác hẳn ngày thường, trong có vẻ héo héo.
Những người khác cũng giải tán.
Thanh niên tri thức Tôn vội vàng trở về, trống ngực trong lòng anh ta cứ đập thình thịch. Lá thư kia vẫn nên tiêu hủy thôi, Tống Lương dám nói ra lời này thì hẳn là không sợ bị điều tra.
Đến sáng nay anh ta mới biết chuyện thóc giống được cố ý gửi lại bên nhà họ Tống, mọi người trong đại đội cũng đều biết cả.
Nếu lá thư này được gửi đi thì đó chính là vu cáo.
Anh ta vừa đi vừa chạy, khi về đến nơi ở của thanh niên tri thức, anh ta mới lấy lá thư ra rồi châm đốt. Lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm được.
Đưa tay sờ lên trán, mới phát hiện trán đã đầy mồ hôi rồi.
Trong sân còn có hai nữ thanh niên tri thức khác cũng vừa mới về. Hai người đó đang nói chuyện với nhau.
“… Tuy rằng đại đội trưởng Tống có hơi ba phải, không quản được bao nhiêu chuyện, nhưng ông ấy cũng rất công bằng. Nếu ông ấy không làm nữa thì ai mới là người thích hợp đây?”
"Ừ, ông ấy còn mang đồ ăn cho chúng ta, cả nước mắm ngon và dưa chua nữa. Có ai mà quan tâm đến mấy thứ này của chúng ta như ông ấy đâu?"
“Nếu đại đội trưởng mà mặc kệ thì không biết ba người chúng ta sẽ ra sao đây.”
"Nghe nói Vương Đại Chí luôn muốn thay thế đại đội trưởng Tống á."
“Hắn á? Nếu hắn mà trở thành đại đội trưởng thì dân thôn này rắc rối to rồi.”
"Ầy, vẫn nên nhanh chóng quay về thành phố thôi, nhìn tình cảnh thê thảm của Lâm Giai đi, lỡ mà…”
"Đừng nói nữa, cẩn thận kẻo bị người nhà họ Vương nghe được."
Trong lòng thanh niên tri thức Tôn lộp bộp một chút, đại đội trưởng đã đồng ý sẽ báo danh giúp anh ta, lỡ như ông ấy không làm, vậy liệu đại đội trưởng tiếp theo có làm khó anh ta không?
Thanh niên tri thức Tôn nắm chặt nắm tay.
*