Bạn già nói đúng, cho dù có biết là sự thật thì cũng không thể nói ra trước mặt mọi người được, lỡ như đánh nhau đỗ máu ngay trong sân nhà mình thi chẳng phải càng xui xẻo hơn sao?
Hơn nữa, bọn họ cũng không có bằng chứng.
Cũng không thể nói là do Tiểu Noãn đã đoán trước được đúng không?
Hiện tại không thể dính gì đến mấy hoạt động mê tín phong kiến được đâu.
Bà cụ Tống vừa nói xong, sắc mặt bà Vương đã lập tức thay đổi hẳn.
Bà ta hoảng sợ mà nhìn bà cụ Tống.
Tim bà cụ Tống giờ mới rơi xuống đất, trời ơi, hóa ra là sự thật!
Chậc chậc chậc chậc!
Thực sự là không ngờ tới.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua vẻ nham hiểm gian tà của lão Vương, trong lòng bà cụ không kiềm được mà mắng một câu, đáng lắm, lão rùa già.
Lão Vương vóc dáng thấp lùn, thằng hai thằng ba đều giống lão.
Nhưng đứa con cả và người con út thì vóc dáng đều rất cao.
Lúc này, đầu bà Vương ong ong, bà ta cảm thấy mình như là không thể hô hấp được nữa.
Thực ra, bà ta nghĩ chỉ cần làm ầm lên, lại lợi dụng đứa cháu gái bảo bối mới được nhận về của ông cụ Tống rồi hủy hoại thanh danh của con bé đó giữa bàn dân thiên hạ luôn.
Nếu con tiện nhân Lâm Giai kia mà không quay lại nữa, thế thì bà ta sẽ ép Tống Ngọc Noãn phải gả vào nhà họ Vương, tốt nhất là gạo nấu thành cơm luôn đi. Nhìn thân hình con bé kia, kiểu gì cũng sẽ sinh được một thằng cu mập mạp cho xem.
Vốn đã âm mưu sẵn trong đầu, nhưng bà ta không ngờ là bà cụ Tống lại giáng cho mình một đòn cảnh cáo như vậy!
Trên mặt bà Vương đã cắt không ra một giọt máu nào rồi.
Bà ta và bà cụ Tống nhìn nhau.
Sau vài giây, bà ta đã bại trận.
Bà ta không dám đánh bạc!
Vẻ mặt bà Vương hoảng sợ, đẩy đứa con cả đang định lao vào động thủ với Tống Lão Nhị: “Thằng này, mày ngốc à, mày định đánh nhau với bọn họ thật đấy hả. Dù sao Tống Lương cũng là đại đội trưởng, chuyện đưa em mày ra ngoài còn phải dựa bào hắn. Hiện tại không thể trở mặt được, về nhà trước đi rồi nói sau.”
Vương Đại Chí lập tức lùi lại mấy bước.
Mẹ gã nói rất đúng.
Bà Vương lại nói với lão Vương: “Thấy được rồi thì dừng thôi, nếu thật sự đánh nhau rồi, đến lúc đó biết xử lý làm sao. Chúng ta còn phải dựa vào hắn để đưa thằng út về. Đi thôi, đi thôi..."
Lão Vương nghi hoặc mà liếc nhìn bà vợ già của mình.
Vừa rồi bà cụ Tống đã nói gì với bà vợ già của ông ta vậy?
Nhưng lão Vương cũng không thực sự muốn người chết ta sống với nhà họ Tống làm gì.
Vì vậy, ông ta cũng nương theo bậc thang này mà đi xuống, lại trợn mắt cả giận với ông cụ Tống vài câu, sau đó dẫn theo cả đoàn người nhà họ Vương đi về.
Tống Lương lại cao giọng nói: "Chú Vương, chú đợi một chút."
Hôm nay nhà họ Vương đến rất đông, trong đó có bốn người con trai, lại thêm vài đứa cháu trai và ba cô con dâu nữa.
Nghe thấy tiếng Tống Lương kêu lên, tất cả đều dừng lại.
Mà bà Vương thì tim đập thình thịch.
Tống Lương đè nén lửa giận trong lòng, nói với những người có mặt: “Cũng vừa lúc mọi người đều tới đây hóng chuyện, nên tôi sẽ không họp riêng mà nói luôn với tất cả mọi người.”
Thôn Nhị Đạo Hà có hơn 100 hộ dân, không đến một ngàn người, hiện đang vây quanh đây cũng đã có vài trăm người rồi, còn một số người khác thì đang ngồi xổm trên mấy bức tường thấp phía xa.
Tống Lương rất thất vọng, ông làm đại đội trưởng cũng thật là thất bại.
Vừa rồi nhà họ Vương gây rối, không một ai đứng ra lên tiếng cho ông cả.
"Chuyện ngày hôm qua phát sinh ở nhà họ Vương, hẳn là mọi người đều đã biết. Lâm Giai là thanh niên tri thức, lại còn là người gốc Bắc Đô. Vương Trụ Tử xuống tay cũng quá độc ác, không chỉ đánh gãy chân mà còn ném cô ấy vào chuồng lợn. Khi tôi đến đó, hai cô con gái của cô ấy còn đang bị trói lại bằng dây thừng.”
“Vì sao lại dùng dây thừng mà trói mấy đứa nhỏ lại như vậy, nhà họ Vương không nói, tôi cũng không biết.”
“Đây đều là những điều mà mọi người đã tận mắt nhìn thấy, với tư cách là đại đội trưởng, tôi đã lơ là thất trách, xảy ra chuyện này ngay dưới mí mắt mà đến hiện tại tôi mới phát hiện. Thế nên, buổi chiều tôi sẽ đi công xã, gặp lãnh đạo để thừa nhận sai lầm. Đồng thôi, tôi cũng quyết định sẽ không làm đại đội trưởng nữa. Tôi không phù hợp với vị trí này, cũng không xứng đáng với nó."