Sắc mặt bà cụ Tống tái mét vì tức giận, liền không nhịn được mà mắng: “Mụ nghĩ mụ là ai, còn dám ăn vạ thằng cả nhà tôi. Có biết xấu hổ hay không hả? Con trai của mụ làm ra chuyện không phải người như vậy, kẻ chứa chấp như mụ còn không ở nhà mà ăn năn đi, còn dám chạy đến đây mà khoe khoang nữa à?"
"Bà nói cái rắm gì đó, Trụ Tử nhà ta vừa tốt bụng lại nhát gan như vậy, lần này còn bị nhốt suốt một đêm, nếu không chịu đón nó về, nó gặp phải chuyện gì không hay thì Tống Lương, tôi sẽ làm cho chú đoạn tử tuyệt tôn!"
Bà Vương vừa nói vừa nhảy lên đông đổng, vẻ mặt hung tợn mà chỉ vào Tống Lương.
Lão Vương đứng ở trong sân, gõ gõ cái nõ điếu: “Tống Lương, chúng ta là người cùng thôn, chú không thể hướng về người ngoài được, đúng không?”
[Bà Vương ngông cuồng như vậy không phải là bởi vì bà ta có đến năm người con trai hay sao. Có điều, con trai cả và con trai út của bà ta căn bản không phải là con ruột của Lão Vương, mà là Lý Nhị Lười ở thôn nhà mẹ đẻ của bà ta. Nếu để lão Vương phát hiện ra chuyện này, để xem bọn họ có còn rãnh rỗi mà đến nhà mình cãi nhau không đây? Hừ!]
Thân thể ông cụ Tống run lên, ông cụ ho mấy tiếng mới lấy lại được bình tĩnh, không chút do dự mà dẫn theo hai chị em vào trong sân.
Tống Ngọc Noãn kéo em trai mình qua đứng chung với người cô đang nổi giận đùng đùng của mình.
Mọi người đều nhìn về phía Tống Ngọc Noãn. Không hổ là lớn lên ở tỉnh thành, vừa xinh đẹp lại vừa nũng nịu, trông như thể một đóa hoa mùa xuân.
Ánh mắt bà Vương lóe lên, bà nhìn Tống Ngọc Noãn từ trên xuống dưới, không có ý tốt mà nói: “Bà cụ Tống à, cháu gái bà chưa đính thân phải không? Con trai bà đã bắt thằng út nhà thôi, khiến cho con dâu út của tôi chạy mất. Có phải là bà nên đền lại cho tôi một cô con dâu khác không?
Hạ Quế Lan cầm một hòn đá lên, ném về phía bà Vương: “***, mụ già này, người ta đã cho mắt mũi mà mụ còn vô liêm sỉ thế cơ à, tôi đập chết mụ bây giờ!"
Nhưng Tống Ngọc Noãn đã giữ mẹ mình lại, cũng không thể động tay động chân được.
Tống Lương tức giận đến cả người run rẩy.
Nhà họ Vương là cái nhà hống hách nhất thôn Nhị Đạo Hà này.
Trong nhà đó có rất nhiều con trai, đặc biệt là người con trai cả và con trai thứ năm, đều vô cùng ngang ngược, chẳng khác nào khối u ác tính của thôn Nhị Đạo Hà cả.
Ông đã từng xử lý bọn họ vài lần rồi, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ.
Cũng từ lần đó, nhà họ Vương lại càng không để ông vào mắt nữa.
Nghe nói nhà họ Vương có người quen ở trên huyện.
Trong mấy năm qua, sai lầm lớn thì không có mấy, những những lỗi nhỏ thì thực sự là đếm không hết, cũng chẳng biết phải làm gì với nhà bọn họ nữa.
Vương Đại Chí còn nói, cái chức đại đội trưởng này sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào trong tay nhà họ Vương thôi, ông nghe rồi cùng chỉ có thể nhịn.
Nhưng lúc này, bọn họ vậy mà dám nhằm vào con gái ông cơ đấy, trong mắt Tống Lương đầy vẻ tàn nhẫn.
Tống Ngọc Noãn chắp tay, đôi mắt sáng ngời, có chút háo hức muốn thử.
Thực ra thì, kéo bè kéo lũ đánh nhau cũng khá tốt.
Có thể lợi dụng lúc hỗn loạn mà ra tay dứt điểm.
Không ngờ thím hai lại kéo cô ra phía sau, còn quát lớn với Tống Đình: “Mấy đứa vào nhà nhanh, để xem thím có mắng chết con mụ Vương này không.”
Sau đó, Tống Ngọc Noãn và Tống Minh Thịnh được Tống Đình kéo vào căn bếp gần nhất.
Còn đóng cửa lại nữa chứ, nhưng cả ba người đều ghé vào trước cửa sổ để xem.
Không chỉ có thím hai qua đây, mà chú hai cũng tới luôn.
Nhà họ Tống đứng thành vòng tròn, không có ai là khí thế yếu ớt cả.
Lão Vương cảm thấy có gì đó không ổn.
Thật ra ông ta cũng chỉ muốn hù dọa Tống Lương một chút mà thôi.
Để Tống Lương lên công xã đón thằng con út của ông ta về.
Nhưng vì sao nhà họ Tống lại có vẻ như muốn liều mạng thế này hả?
Đúng lúc này, sau khi nghe ông cụ Tống nói nhỏ gì đó, đôi mắt của bà cụ Tống đột nhiên mở to, sau đó nheo mắt tiến về phía trước vài bước mà túm lấy bà Vương, hạ thấp âm lượng rồi nói thật nhanh: “Con mụ hôi hám không biết xấu hổ kia, Vương Đại Chí và Vương Trụ Tử thật ra là con của Lý Nhị chứ gì, mụ lại còn dám lừa ông Vương nuôi lớn bọn họ nữa chứ. Hiện giờ, nếu mụ cút đi thì tôi có thể để lại cho bà chút mặt mũi, chứ để tôi nói ra thì để xem cái mặt già này của bà biết giấu đi đâu!”