Chương 17
Vài phút sau, xe buýt chậm rãi khởi hành.
Chờ đến khi không thấy bóng dáng chiếc xe đâu nữa, Tống Niên mới trở về nhà.
Chị vợ Tôn Kim Vinh đang nấu cơm, vẻ mặt âm trầm, khi nhìn thấy chỉ một mình Tống Niên về nhà thì sắc mặt thím ta lại tốt hơn rất nhiều.
Càng nhiều người lại càng thêm nhiều chén, thím ta lại càng cảm thấy đau lòng.
Nhưng thím ta vẫn tức giận nói: "Sao vậy, anh về một chuyến cũng chỉ để đón đại tiểu thư thôi hả, bột ngô và gạo kê đâu? Tôi nói cho anh biết, Tống Niên, lương thực trong nhà cũng sắp cạn rồi."
Tống Niên nghĩ đến những lời của Tiểu Noãn, cúi đầu không nói gì.
Tôn Kim Vinh bĩu môi: "Mẹ anh mắng cũng chẳng sai đâu, cái con bé Tống Ngọc Noãn kia chính là thân tiểu thư mà mệnh nha hoàn, người nhà họ Tần cũng đã trả nó về rồi, còn có thế cần nó nữa sao. Anh nói cho nó biết, nhân lúc nào sớm thì từ bỏ cái suy nghĩ đó đi, ngoan ngoãn ra ruộng mà làm việc, kiếm nhiều công điểm một chút, chứ không lẽ cứ muốn ăn không ngồi rồi như thế mãi à..."
“Sao mẹ nó nói nhiều thế, nhanh nấu cơm đi. Ngày mai tôi lại về nhà một chuyến, đảm bảo sẽ mang bột ngô về, được chưa hả?”
Tôn Kim Vinh hừ lạnh một tiếng, thế thì còn được.
Sống ở huyện thành, chỗ nào cũng đều cần tiền cả, vợ chồng họ chỉ là công nhân thời vụ thôi, lương thực không đủ ăn. Bà mẹ chồng kia thì lại keo kiệt muốn chết, xin chút lương thực mà chẳng khác gì muốn lấy mệnh bà ấy cả.
Nhìn theo bóng lưng của vợ mình, Tống Niên gãi đầu bực bội. Ngày mai lại phải về một chuyến rồi.
Những chuyện đó thực sự sẽ xảy ra trong tương lai ư?
Tống Niên chỉ nghĩ thôi mà đã hãi hùng khϊếp vía rồi.
*
Bởi vì mặt đường đầy ổ gà nên xe khách gần như nảy lên nảy xuống suốt dọc đường, vất vả lắm cũng đến được công xã Quỳ Hoa.
Tống Ngọc Noãn cũng chưa xuống xe ngay, sắc mặt cô tái nhợt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Cô ngồi ở hàng ghế thứ ba, bởi vì xóc nảy mà phải nắm chặt lấy cái ống sắt ở lưng ghế hàng trước.
Nhưng lúc này, ống sắt ở sau lưng ghế đó đã bị cô bóp bẹp.
Quả nhiên, dựa theo quy luật khi xuyên thư, cô sẽ trở thành một cô gái mạnh mẽ à?
Khi tim Tống Ngọc Noãn còn đang nhảy lên bình bịchh thì người soát vé đã hô lớn: "Cô bé à, không phải em xuống xe ở công xã Quỳ Hoa sao? Nhìn gì thế? Mau xuống xe đi."
Lúc này Tống Ngọc Noãn đã phục hồi tinh tinh, vội vàng đứng dậy, mỉm cười ngọt ngào với người soát vé: “Chị, cảm ơn chị đã nhắc nhở, suýt chút nữa thì em ngồi quá bến rồi.”
Ở trước cửa, cô liếc nhìn bảng tên trên ngực người soát vé rồi nghiêm túc nói: “Để về đến nhà em sẽ viết thư khen ngợi chị rồi gửi cho đơn vị chị. Tạm biệt chị nhé!”
Người soát vé có chút ngớ người.
Có vẻ như đây là lần đầu tiên chị ấy gặp phải tình huống này.
Nhưng mà thư khen ngợi à?
Người soát vé mím môi, trong lòng có chút chờ mong.
Tống Ngọc Noãn hít một hơi thật sâu, xe khách thời này chẳng thoải mái chút nào.
Cô nhìn về phía xa, quả nhiên nhìn thấy ông nội đang dẫn theo em trai cô đứng bên đường, bên cạnh là một sọt cá.
Thằng bé chạy tới ôm lấy Tống Ngọc Noãn: “Chị, chị về rồi.”
Ông cụ Tống cười nói: "Ăn cơm trưa chưa hả cháu?"
Biết Tống Ngọc Noãn chưa ăn cơm, ông cụ Tống giục hai chị em nhanh chân trở về.
Ông cụ và đứa cháu trai đứng đợi một hồi lâu, giờ cũng đã đói lả rồi. Vừa rồi A Thịnh còn nhìn đám tôm cá nhỏ trong sọt mà nuốt nước miếng nữa chứ.
Bàn tay nhỏ của thằng bé lại còn ngo ngoe rục rịch, ông cụ thật sự là sợ thằng cháu mình sẽ bắt lấy tôm mà nhét vào miệng luôn.
Tống Ngọc Noãn liếc nhìn em trai rồi sờ sờ chiếc túi vải, may mắn thay, cô đã mua kẹo cam cho cậu nhóc này rồi.
Nhưng lúc này cô không thể lấy nó ra được, tay của cô và em trai cô đều không sạch sẽ chút nào.
*
Nhà họ Tống sống cách sở trụ sở đại đội không xa.
Trước khi tới cửa nhà, ông cụ Tống bỗng nhiên trừng lớn mắt, sau đó ông cụ lo lắng mà nói với Tống Ngọc Noãn và Tống Minh Thịnh: “Hai đứa trốn qua nhà chú hai trước đi đã.”
Tống Minh Thịnh nhìn thấy trong sân nhà mình có nhiều người như vậy thì hoảng sợ, kéo tay Tống Ngọc Noãn muốn chạy đi.
Nhưng Tống Ngọc Noãn lại không chịu đi, cô cau mày nhìn đám người tụ tập quanh cổng lớn nhà họ Tống. Bên ngoài khuôn viên đều là người dân trong thôn, mà người nhà họ Vương thế mà lại đang ở trong sân nhà họ Tống.
Cô còn nghe thấy tiếng la hét của bà Vương kia nữa.
“…Đại đội trưởng, bây giờ chú phải đi đón Trụ Tử nhà tôi về ngay, nếu không, hôm nay tôi nhất quyết không rời khỏi chỗ này đâu.”
*
buổi tối mình sẽ đăng thêm chương nha mn