Thập Niên 80: Tiếng Lòng Của Cô Vợ Nhỏ

Chương 16

Lâm Tình kiểu gì cũng sẽ tìm lại công bằng cho chị gái mình, nếu làm to chuyện, bắt truy cứu trách nhiệm thì nơi này của bà ấy, xử lý không tốt khéo cũng sẽ bị hỏi han trách phạt cho coi.

Đến khi đó, nếu bên trên hỏi xuống mà ba không hề hề hay biết gì, thế thì sẽ rất bị động.

Tống Ngọc Noãn không ngờ rằng mọi việc lại suôn sẻ như vậy, cô thật lòng thật giạ mà cảm ơn Triệu Lệ, còn khen chị ấy quen biết rộng, quá lợi hại luôn.

Chờ đến khi về lại cửa hàng sủi cảo hấp, Triệu Lệ dẫn cô ra phía sau, hai mươi cái sủi cảo lớn hấp của anh trai kia vẫn còn nằm trong chậu kia kìa.

Triệu Lệ muốn chia đôi với Tống Ngọc Noãn, mỗi người một nửa.

Tống Ngọc Noãn hạ thấp giọng: “Chị, chú út cho em một mao tiền, mẹ em cho em hai mao, em không biết giải thích lai lịch của đám sủi cảo này là từ đâu ra, nhưng chị thì có thể, nó là của khách nhưng người ta không cần mà cho chị. Hơn nữa, lát nữa em còn ghé nhà thím út nữa, miệng thím em không tốt, kiểu gì cũng sẽ hỏi đông hỏi tây. Đến lúc đó thím ấy lại ra ngoài nói bậy, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của em mất."

Một đống lý do thoái thác này đã thuyết phục được Triệu Lệ.

Tuy nhiên, mặt ngoài thì vẫn là Tống Ngọc Noãn đã mang toàn bộ sủi cảo hấp đi.

Lúc này, những người trong bếp mới thu lại ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mình.

Tống Ngọc Noãn đợi ở ngã tư vài phút, Triệu Lệ liền tan tầm.

Cô bé cầm túi giấy dầu đứng bên đường, trông vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn, Triệu Lệ có chút băn khoăn, mới nói với Tống Ngọc Noãn: “Vào nhà chị ngồi một lát đã, chị hâm nóng sủi cảo, cơm trưa em cứ ăn ở nhà chị là được.”

Tống Ngọc Noãn cảm ơn Triệu Lệ, nói là mình còn phải đến nhà máy điện tử để đăng ký nữa. Triệu Lệ để lại địa chỉ nhà của cô, sau đó hai người tách ra ở ngã tư, Tống Ngọc Noãn lại lần nữa đi xếp hàng.

Cô cũng không vội, vừa xếp hàng vừa ngắm nhìn vẻ đẹp của niên đại này.

Đang là thập niên 80 đấy, tinh thần của con người ta thực sự là khác xa so với tương lai.

Mỗi người dường như đều đặc biệt dễ thỏa mãn.

Lơ đãng quay đầu lại, cô nhìn thấy Lâm Tình.

Cô ta bước xuống khỏi xe jeep, Tô Quân Trạch cũng đi theo cô ta, hai người họ vội vàng đi về phía bưu điện ở phía đối diện.

Hẳn là đi gọi điện thoại.

Lâm Tình và chị gái Lâm Giai của cô ta vậy mà vẫn còn ở huyện thành sao?

Khi cô lại quay đầu qua thì hai người đó đã vào trong bưu điện rồi.

Đôi mắt của Tống Ngọc Noãn tối tăm, vẫn tiếp tục xếp hàng.

Khi cô đăng ký xong thì đã là buổi trưa. Không lâu sau, Tống Niên - mồ hôi đầm đìa, đạp xe đến.

Sau khi nghe Tống Ngọc Noãn nói là cô sẽ không đến nhà mình, Tống Niên mới đưa cô đến trạm xe khách. Trên đường đi, Tống Ngọc Noãn còn mua một mao kẹo cam.

Một mao tiền, chỉ mua được một nắm nhỏ.

Đợi nửa tiếng ở trạm xe, một chiếc xe khách cũ kỹ tiến trạm, là xe đi tới công xã Quỳ Hoa.

Tống Niệm lại chịu đựng cơn đau lòng mà đưa cho cô thêm một mao tiền nữa. Một vé xe khách là năm xu, vẫn còn thừa lại năm xu nữa.

Tống Ngọc Noãn phân tích, hẳn là một mao tiền này là tiền riêng của chú cô.

Cô đã từng nghe bà cụ Tống lẩm bẩm rằng thím út 0rất keo kiệt và bất hiếu. Ngày nào bà cụ Tống cũng chờ cô con dâu út này của mình bị sét đánh.

[Tuy rằng tính cách của thím út không tốt, luôn cãi vã với bà nội, nhưng sau khi bà nội xảy ra tai nạn, chính thím ấy đã dùng xe đẩy mà đẩy bà nội về. Khoảng cách hơn trăm dặm đó, than ôi...]

Đầu Tống Niên ong ong, thân thể lắc lư, Tống Ngọc Noãn từ cửa sổ xe hét lên: "Chú út, chú không sao chứ?"

Tống Niên cảm giác như cổ họng mình bị nghẹn lại.

Nhà họ Tống bọn họ, đã từng đào phần mộ tổ tiên của nhà họ Lâm sao?

"Chú không sao. Tiểu Noãn à, ông nội nói sẽ đón cháu ở giao lộ đấy."

Buổi sáng ra ngoài, không biết khi nào mới trở về thôn, nhưng ông cụ nói sẽ luôn đợi Tiểu Noãn ở chỗ giao lộ.

Vừa hay gần đó có một con lạch nhỏ, ông cụ có thể tranh thủ bắt ít tôm sông xào lên cho Tiểu Noãn ăn.