Người phục vụ ban đầu là sửng sốt, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Noãn chớp mắt, chị lập tức hiểu ra là cô muốn cùng chia sẽ với chị ta đây mà.
Nếu cùng chia với mọi người trong cửa hàng thì chị cũng chỉ có thể nhận được hai cái thôi.
Nhà chị có bốn đứa nhỏ và hai người già, mỗi người cắn một miếng cũng chẳng đủ nữa là.
Nhưng bây giờ, chị có thể nhận được đến mười cái lận.
Chị liền vội nói: “Được, đồng chí Tiểu Noãn, chị sẽ gói lại cho em ngay!”
Tống Ngọc Noãn theo chị gái phục vụ ra khỏi cửa hàng, đi về phía Hội Phụ nữ.
Khi đến Hội Phụ nữ, cũng vừa vặn là tám giờ sáng.
Trên đường đi, chị gái phục vụ nói với Tống Ngọc Noãn rằng tên chị ấy là Triệu Lệ, bảo Tống Ngọc Noãn cứ gọi chị ấy là chị Triệu.
Tống Ngọc Noãn ngoan ngoãn gọi một tiếng chị Triệu.
Hai người nắm tay nhau rất thân thiết mà bước vào tòa nhà văn phòng của Hội Phụ nữ.
Tất nhiên, Hội Phụ nữ không thể chiếm toàn bộ tòa nhà này rồi. Văn phòng của họ ở tầng ba.
Khi đăng ký ở cửa, Tống Ngọc Noãn chợt nhớ ra Cố Hoài An là ai.
Anh chính là bạch nguyệt quang mà nữ chính Lâm Tình trong sách chỉ có thể mơ ước, cầu mà không được.
Tuổi còn trẻ đã trở thành tổng chỉ huy của Trung tâm chỉ huy Long Hàng rồi.
Đó là’ bông hoa trên núi cao’ của khu tập thể Số 1 Bắc Đô đó.
Anh kiêm nhiều chức vụ, gia thế hiển hách, đặc biệt là ông nội anh - người đầy quân công. Mẹ ông cũng là một người phụ nữ nổi tiếng tài giỏi, thông thạo nhiều thứ tiếng.
Tống Ngọc Noãn cầm tấm danh thϊếp lên xem. Chẳng trách cô lại có thể nhìn thấy anh ở huyện Nam Sơn này, anh hẳn là đến đây để thị sát nhỉ.
Hèn gì lại ngồi trong một chiếc xe xịn đến thế.
Tống Ngọc Noãn búng tấm card, khóe miệng hơi nhếch lên, anh trai này lai lịch bất phàm phết đấy.
Đáng tiếc trong sách lại không có nhiều tình tiết về anh, chỉ mấy năm sau, Lâm Tình đã trở thành một người giàu có rồi. Cô ta may mắn gặp được Cố Hoài An trong một bữa tiệc rượu, liếc mắt một cái đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đáng tiếc, cô ta ngay cả tư cách để thổ lộ tình yêu của mình cũng chẳng có.
Trong sách, cô ta từng tự nhủ: Nếu có thể gả cho Cố Hoài An, cho dù chỉ là một ngày, cô ta cũng sẵn sàng trả bất cứ cái giá nào, kể cả cuộc sống giàu sang của mình, hay thậm chí là mạng sống.
Cũng may Cố Hoài An không để ý đến cô, chứ không thì trên đời lại mọc ra thêm một đứa sống chết vì yêu cho coi.
Sau đó, Triệu Lệ dẫn Tống Ngọc Noãn lên tầng ba, chị ấy có người quen ở đây, nếu không thì chị ấy đã không xung phong nhận việc dắt cô đi như thế này rồi.
Người quen của chị ấy chính là cán sự Hàn - người chuyên môn phụ trách những vấn đề này. Tống Ngọc Noãn thực sự cầu thị mà kể hết lại chuyện này cho cán sự Hàn nghe.
Cán sự Hàn lắng nghe rất chăm chú, đồng thời còn bút ký mọi chuyện vào sổ nữa. Chị khen ngợi Tống Ngọc Noãn, nói là cô rất dũng cảm. Cho sau khi hai người đi rồi, chị mới vội vàng đi tìm chủ tịch Hội Phụ nữ.
Bạo lực gia đình xảy ra hàng năm, chị cũng chứng kiến quá nhiều.
Cũng không phải là chưa từng có người mất mạng đâu.
Nhưng cái cô Lâm Giai này không những là một thanh niên tri thức, mà còn là người gốc Bắc Đô nữa.
Dù là trước kia hay bây giờ, thân phận của cô ấy đều rất đặc thù.
"...Thông báo cho chủ nhiệm phụ nữ của công xã Quỳ Hoa lập tức đến thôn Nhị Đạo Hà để điều tra. Nếu đúng là như vậy thật, thì Vương Trụ Tử không thể được thả ra được. Chúng tôi sẽ lấy nhân danh Hội Phụ nữ huyện để kiện hắn. Ngoài ra, cũng mang bà Vương đến công xã, hỏi xem bà ta đang định bán đứa bé cho ai, người trung gian có thể là kẻ buôn người đấy..."
Cán sự Hàn liên tục gật đầu rồi vội vàng quay người đi thu xếp công việc.
Chủ tịch Hội Phụ nữ thầm cảm thấy may mắn vì bà ấy được biết tin sớm.