Thập Niên 80: Tiếng Lòng Của Cô Vợ Nhỏ

Chương 14

Cố Hoài An nhìn thấy đôi mắt của cô bé này sáng lấp lánh, nhất định là đang suy nghĩ chuyện gì trong đầu rồi, nhưng lúc này anh lại không hề nghe thấy gì. Cố Hoài An cũng vì thế mà xác định được, anh chỉ có thể nghe thấy những suy nghĩ nào liên quan đến anh thôi.

Hơn nữa, trong vô số người đi đường, anh lại chỉ nghe thấy mỗi suy nghĩ trong lòng của cô bé này.

Cố Hoài An không quá để ý mà nghĩ, đúng là trời đất mênh mông, chuyện lạ gì cũng có thể xảy ra cả.

Đúng như Tống Ngọc Noãn dự đoán, chị gái phục vụ kia đã nhờ một người khác thay ca cho mình, chị bưng hai chén nước sôi đến, mỉm cười đưa một chén cho Cố Hoài An, còn chén kia thì đưa cho Tống Ngọc Noãn, sau đó mới tò mò hỏi Tống Ngọc Noãn: "Cô bé à, vừa rồi em nói ôm nhầm rồi đổi lại ấy, chuyện là thế nào vậy?"

Tống Ngọc Noãn nhận lấy chén nước, đầu tiên là ngọt ngào nói lời cảm ơn, sau đó mới nói chuyện như một cô bé ngốc nghếch vô tư: “Em là người nhà họ Tống ở thôn Nhị Đạo Hà, em tên là Tống Ngọc Noãn. Mọi người đều gọi em là Tiểu Noãn. Mười bảy năm trước, mẹ ruột của em đã sinh bọn em ở bệnh viện huyện Nam Sơn. Năm đó, mẹ nuôi của em là một cán bộ tỉnh được điều xuống đây làm việc, cũng cùng ngày mà vào bệnh viện đó sinh con. Sau đó thì xảy ra chuyện nhầm lẫn, khiến cho em và con gái của mẹ nuôi bị bế nhầm với nhau. Cũng là hơn một tuần trước em mới được đưa về đây... Nhưng em cảm thấy mình cũng thật may mắn, sủi cảo hấp ở Nam Sơn chúng ta thực sự là ngon hơn sủi cảo ở tỉnh thành nhiều.”

Sau đó, cô còn nói thêm: “Không nói dối gì chị, ba mẹ nuôi đối xử rất tốt với em, em gần như là ăn sủi cảo hấp của tiệm sủi cảo hàng đầu mà lớn lên đó chứ.”

Chị gái phục vụ nghĩ thầm, cô bé ngốc này, đó là vì khi đó em là con gái ruột của bọn họ, bây giờ biết được sự thật rồi, không phải là lập tự bị trả về ngay đó sao?

Chị cảm thán: “Tiểu Noãn, em là một cô bé may mắn.”

Tống Ngọc Noãn gật gật đầu: “Em cũng cảm thấy mình rất may mắn.” Sau đó cô còn nói thêm: “Đúng rồi, chị ơi, em có thể hỏi đường đến sở tư pháp của huyện chúng ta không? Em có chút chuyện muốn hỏi ạ.”

"Đi thẳng ra ngoài, rẽ vào ngã tư đầu tiên, chính là tòa nhà màu trắng đầu tiên đấy." Chị gái phục vụ không khỏi tò mò hỏi: "Tiểu Noãn à, em muốn hỏi chuyện gì vậy?"

Cố Hoài An cuối cùng đã biết được tên và địa chỉ nhà cô rồi.

Trong lòng anh cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Cô công khai chuyện trong nhà như vậy, còn đào hố cho cô phục vụ này nữa, rốt cuộc là vì cái gì?

Sau đó, Tống Ngọc Noãn mới đặt đũa xuống, thở dài một hơi: “Thôn Nhị Đạo Hà của bọn em có một người tên là Vương Trụ Tử, anh ta đánh vợ rất ghê. Hôm qua, anh ta đánh gãy chân vợ mình, còn định bán cả hai cô con gái của mình nữa. Ba em đã đưa Vương Trụ Tử lên đồn công an của công xã, nhưng lại có rất nhiều người cho rằng đánh vợ là chuyện nhà, là vợ chồng cãi nhau thôi, nên để yên chứ đừng có quản, sao lại phải bắt Vương Trụ Tử như vậy?”

Sau đó, cô lại vỗ bàn một cái, trong lòng đầy căm phẫn mà nói: “Toàn là nói nhảm thôi, em muốn đi hỏi người phụ trách ban ngành có liên quan một chút, xem đánh vợ có thể coi là việc nhà không? Đánh đến nổi không thể đi lại được mà gọi là vợ chồng cãi nhau à?”

Chị gái phục vụ cũng tức giận đến mức đập bàn: “Đây không phải là cãi nhau nữa, mà là phạm pháp rồi. Tiểu Noãn à, để chút nữa chị đi với em đến Hội phụ nữ, chúng ta phải báo chuyện này cho nhà mẹ đẻ người ta biết mới được.”

Đến lúc này, Cố Hoài An cũng không định nghe tiếp nữa.

Thứ nhất, Tống Ngọc Noãn không còn gọi anh là anh trai nữa. Thứ hai, anh đã biết cô bé này muốn gì rồi.

Cố Hoài An yên lặng đẩy đẩy cái mâm lớn đầy sủi cảo hấp về phía cô, sau đó đứng dậy bước đi mà không nói lời nào.

Khi Tống Ngọc Noãn nhận ra rồi đuổi theo ra ngoài thì cô chỉ còn nhìn thấy bóng dáng anh đẹp trai bước lên xe, để rồi chỉ vài giây sau là anh đã biến mất chẳng thấy tăm hơi rồi.

Tống Ngọc Noãn không thể hiểu nổi mà gãi gãi đầu bước lại vào cửa hàng. Chị gái phục vụ nói: "Chờ chị một chút, để chị đi xin nghỉ phép cái đã."

Nhưng Tống Ngọc Noãn lại nháy mắt với chị, cố ý cao giọng: "Vừa rồi đồng chí kia nói là để lại hết sủi cảo hấp cho em, phiền chị gói lại rồi đặt một bên giúp em với nhé. Cảm ơn chị!"