Thập Niên 80: Tiếng Lòng Của Cô Vợ Nhỏ

Chương 13

Không đầu không đuôi mà nói một câu như vậy, khiến chị nhân viên phục vụ sững sờ mất một lúc. Cái gì mà ôm nhầm, cái gì mà đổi về lại cơ?

Vậy là có ý gì?

Viết trong thư giới thiệu của cô bé là Tống Ngọc Noãn, một xã viên của thôn Nhị Đạo Hà thuộc công xã Quỳ Hoa.

Cô bé này cũng đã từng đến cửa quán sủi cảo hàng đầu của tỉnh thành rồi?

Không kịp suy nghĩ quá nhiều, đối mặt với khuôn mặt có lực sát thương cực lớn của Cố Hoài An, chị gái phục vụ lập tức mỉm cười, ân cần hỏi anh muốn loại nào.

Cố Hoài An liếc nhìn về phía Tống Ngọc Noãn vừa ngồi xuống.

Anh chỉ chỉ vào trước mặt: "Mỗi loại năm cái!"

Sau khi thanh toán tiền và nhận lấy mâm bánh, anh chậm rãi thong thả đến ngồi trước mặt Tống Ngọc Noãn.

Tống Ngọc Noãn chớp chớp mắt.

[Anh trai thiệt là đẹp trai quá đi, đây là món ăn kèm được giao đến tận nơi sao? Thơm quá hà, muốn ăn quá đê!]

[Anh trai à, tốt nhất anh đừng mở miệng nha, chỉ mím môi làm bộ lạnh lùng như vậy là được rồi, cố giữ tư thế này đừng cử động nhế, đợi em ăn xong rồi anh mới ăn...]

Sau đó thì lại chuyển qua chuyện khác: [Na, mỗi cãi mình sẽ cắn một miếng, để xem nhân nào là ăn ngon nhất. Ôi trời, nhân chay này không ngon, nhân thịt là ngon nhất. Mình đúng là đứa lanh lợi mà!]

Nhìn Tống Ngọc Noãn mỗi cái cắn một miếng rồi cuối cùng thì chọn ăn cái sủi cảo nhân thịt, Cố Hoài An có chút cạn lời. Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía một người phục vụ khác, nhẹ nhàng hỏi: "Xin lỗi, nhân nào ăn ngon nhất vậy?"

Tống Ngọc Noãn ngẩng đầu nhìn Cố Hoài An, thấy anh rõ ràng là cố ý đi theo cô, lại còn ngồi đối diện cô, nhưng lại không nói chuyện với cô. Đôi mắt cô sáng như sao, vội vàng cướp lời mà nói: "Chú cảnh sát à, nhân chay là ngon nhất đó chú!"

Cố Hoài An: ...

Kẻ lừa đảo!

Anh cười như không cười: “Tôi không phải cảnh sát, cũng không phải chú, cô có thể gọi tôi là đồng chí.” Rõ ràng trong lòng thì gọi anh là anh trai!!!

Tống Ngọc Noãn cong cong đôi mắt: "Gọi đồng chí cũng quá xa lạ rồi, không bằng gọi thẳng tên đi? Ngài họ gì ạ?"

Cố Hoài An cong cong khóe miệng, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tống Ngọc Noãn, như đang nhìn một con hồ ly nhỏ.

[Lạnh lùng lãnh đạm thế cơ á, được đó!]

[Nhìn gần đẹp trai hơn, lông mi cong vυ't luôn kìa trời ơi!]

Cố Hoài An: ...

Ngoài khuôn mặt này ra, cô không thể nhìn những cái khác sao?

Sau vài giây, anh lấy từ trong túi ra một tấm danh thϊếp, đặt nó trước mặt Tống Ngọc Noãn.

Tống Ngọc Noãn nhận lấy.

Niên đại này mà có danh thϊếp thì cũng không phải là chuyện lạ.

Nhưng nó vẫn là thứ khá hiếm thấy, bởi vì thường người ta vẫn dùng thẻ chứng nhận công tác hơn.

Danh thϊếp rất tinh xảo, toát lên sự sang trọng một cách khiêm tốn.

Bên trên viết là giáo sư khoa lịch sử của trường đại học Bắc Đô: Cố Hoài An!

Đôi mắt Tống Ngọc Noãn đảo quanh: "Là thầy giáo luôn!"

[Đơn vị này có thể là giả, nhưng tên hẳn là thật ha.]

[Anh trai, vì sao anh còn chưa đi? Chẳng lẽ đang đợi để biết tên tôi sao?]

[Hehe, tôi sẽ không nói cho anh biết đâu!]

Cố Hoài An nhìn ra bên ngoài, Tiểu Ngô đang đứng ở cửa, nhìn anh với đôi mắt như đang nhìn thấy quỷ.

Dáng ngồi của anh thẳng tắp, vừa nhìn là đã viết xuất thân bất phàm rồi. Ngay cả khi anh đã cố gắng khiêm tốn, thì khí thế vẫn còn mạnh lắm.

Mấy vị khách khác trong tiệm nhìn qua một cái liền cuống quýt nhìn đi chỗ khác.

Mọi người đều bội phục gái nhỏ kia lắm. Người đàn ông kia ngồi đối diện cô, vậy mà cô vẫn còn có thể ăn ngon miệng được.

Quả nhiên, nghé con mới sinh không sợ hổ.

Tống Ngọc Noãn đang đợi chị gái phục vụ đến hỏi chuyện cô. Nếu chị ấy không hỏi, một lúc nữa cô cũng phải kiếm cớ để sổ hết những chuyện này ra ngoài.

Cô đã thử phân tích rồi, sở dĩ tai họa của nhà họ Tống xảy ra nhanh như vậy, thứ nhất là vì nhà họ Tống không có ai, thứ hai là vì có rất ít người biết biết rõ câu chuyện. Lâm Tình ra tay trả thù trắng trợn như vậy, nhưng lại không có người nào đứng ra hoài nghi câu chuyện cả.

Hôm nay, cô sẽ chủ động tuồng tin nóng cho mọi người!