Đoạn này có nội dung nhạy cảm chỉ phù hợp cho lứa tuổi 18+ trở lên, ai không thích có thể bỏ qua, các em nhỏ dưới 18 tuổi cân nhắc trước khi đọc. Cảm ơn!
Lý trí lung lay sắp sụp đổ cùng cơ thể nóng rực của Thanh Tịnh khi gặp phải nước lạnh liền dịu đi đôi chút. Tuy nhiên, ngay lúc này bộ váy cô đang mặc lại cũng đồng thời bị ngấm nước, lớp vải mềm mại dán chặt vào da thịt khiến các đường cong tuyệt mỹ trên người lập tức hiện rõ mồn một, đồng thời cũng rơi vào tầm mắt của Trịnh Minh Viễn.
Người đang uống thuốc bị dập nước lạnh, người không bị bỏ thuốc lại bỗng dưng thấy người mình nóng bừng bừng.
Trịnh Minh Viễn ngây người nhìn cô trong vài giây, cổ họng bỗng dưng truyền tới một cảm giác bỏng rát khô khốc. Anh hít sâu một hơi rồi nhanh chóng quay đầu nhìn đi nơi khác, không quên ném lại một câu: “Nhớ kỹ, mười phút”
Nói xong, vừa định xoay người bước ra khỏi phòng tắm thì cánh tay đột nhiên bị giữ lại. Thanh Tịnh cả người ướt sũng, khuôn mặt đỏ ửng nhìn anh: “Có thể đừng đi được không?”
“Chuyện gì?”
“Tôi sợ”. Cô run rẩy níu chặt lấy tay anh: “Xin anh, hãy cho tôi đến bệnh viện đi”
Trịnh Minh Viễn cau mày, thực ra không phải không muốn đưa cô đến bệnh viện mà là thuốc đã ngấm vào máu, có đưa đến bệnh viện cũng vô dụng, thế nên anh mới cất công lái xe đưa cô về đây ngâm nước lạnh.
Da thịt đang nóng, ngâm quá lâu cũng sẽ bị cảm, anh lại cho cô đúng mười phút. Tuy nhiên điệu bộ của Thanh Tịnh hiện tại lại giống như không thể chịu nổi thêm mười phút, nếu không, với tính cách bướng bỉnh quật cường của cô, sẽ nhất định không ở trong cái bộ dạng này mà níu tay anh ở lại.
“Cô muốn đến bệnh viện làm gì?”
“Tôi không chịu nổi nữa”. Từ lòng bàn tay nhỏ bé của cô truyền đến tay anh một cảm giác yếu ớt chưa từng có, cơ thể ướt rượt run lên từng chập, mong manh đến mức có thể vỡ ra bất cứ lúc nào: “Viễn, tôi bị bỏ thuốc, anh đừng nói là anh không nhìn ra”
“Đó là tự cô chuốc lấy. Tôi còn chưa tính sổ với cô”
“Tôi chỉ muốn trả thù thôi, có gì là sai chứ? Tôi chạy ra ngoài gϊếŧ Lâm Quý rồi sẽ quay về đây, thực sự không phải muốn trốn đi. Anh muốn trừng phạt thì có thể chờ tôi tỉnh táo lại được không, bây giờ tôi không có cách nào chịu phạt nữa”
“Buông tay”. Anh vẫn không nhìn cô, chỉ lạnh lùng quát.
“Không buông, anh có đánh chết tôi cũng không buông”. Nước lạnh xả lên người dần dần cũng trở nên vô dụng, cơn nóng từ một nơi sâu thẳm nào đó lại từ từ dâng lên khiến Thanh Tịnh thở hổn hển: “Trịnh Minh Viễn, hôm nay anh giúp tôi trả thù cho cha mẹ đã khuất, tôi cảm tạ anh còn không hết. Nhưng nếu anh ép tôi chịu giày vò thế này cả đêm, chẳng thà rằng gϊếŧ phứt tôi đi”
“Tôi không thừa thời gian để trả thù thay cô. Tôi gϊếŧ hắn chỉ vì hắn dám động đến người của tôi”. Ngữ khí của anh lạnh lẽo như một khối băng, từ trên cao vọng xuống: “Thứ gì đã là của tôi thì trước sau vĩnh viễn kẻ khác không thể chạm vào. Cho nên, Tịnh, cô kỳ cọ thật sạch cho tôi, nơi nào Lâm Quý chạm qua, dù có phải tắm nghìn lần cũng phải rửa thật sạch. Đừng để tôi ngửi thấy mùi của hắn trên người cô, một chút cũng không được”
Nước lạnh trên vòi vẫn chảy từng giọt, từng giọt, rơi trên cơ thể trắng như ngọc như tuyết của Thanh Tịnh. Cô ngồi co ro trong góc bồn, mặc kệ lý do Trịnh Minh Viễn đưa ra như thế nào, cũng mặc kệ sự lạnh lùng của anh, bên tai chỉ nghe duy nhất mấy chữ “tôi gϊếŧ hắn vì hắn dám động đến người của tôi”, trong lòng bỗng dưng cảm thấy như vậy đã là quá đủ.
“Người của anh…”. Thanh Tịnh cố nhướng mày nhìn về phía Trịnh Minh Viễn rồi nhoẻn miệng cười: “Vậy thì bây giờ anh không nên đi mới phải”
Trịnh Minh Viễn hít một ngụm khí lạnh, kiên nhẫn nhắc lại, cũng là cho cô cơ hội cuối cùng: “Buông tay”
“Không buông”. Cô dứt khoát từ chối.
“Cô biết không buông tay sẽ có hậu quả thế nào không?”
“Không muốn biết”. Thanh Tịnh khổ sở lắc đầu: “Còn hậu quả nào đáng sợ hơn bị bỏ thuốc nữa chứ?”
“Vậy được”. Đôi mắt màu đen thẫm của Trịnh Minh Viễn rơi trên bờ vai gầy của cô, yết hầu chậm rãi lên xuống. Anh cúi người, vươn cánh tay dài đến giữ chặt khuôn mặt của Thanh Tịnh, thản nhiên nhả ra mấy từ: “Nhớ kỹ, ngày hôm nay là chính cô ép tôi”.
“Tôi…”. Thanh Tịnh còn chưa kịp đáp lại, bờ môi của anh đã không nhân nhượng, lập tức phủ xuống.
Môi lưỡi của Trịnh Minh Viễn trước giờ vẫn mát lạnh, mát đến mức có thể áp chế cơn nóng đang trào dâng trong người Thanh Tịnh, thế nhưng giờ phút này anh càng hôn thì cô lại càng cảm thấy khát, khát đến nỗi không buồn chủ động né tránh như lần đầu mà nhanh chóng hé miệng đáp lại nụ hôn của anh, tham lam nuốt hết vị ngọt từ đầu lưỡi anh.
Cô vòng tay ôm lấy cổ Trịnh Minh Viễn, cùng anh dây dưa trằn trọc, môi kề môi, da thịt kề da thịt, từng đợt sóng nước trong bồn tắm đong đưa rồi tràn xuống bên dưới theo từng cử động của hai người, cũng như sóng lòng của ai kia, bởi vì nụ hôn đầy mãnh liệt của đối phương mà điên cuồng đáp trả.
Anh có thể vì cô mà đến, vì cô mà gϊếŧ chết Lâm Quý, vì cô mà ở đây vào giờ phút này. Một Trịnh Minh Viễn nổi tiếng ầm ỹ trong giới giang hồ, một Trịnh Minh Viễn đi đến đâu cũng khiến người ta phải nể sợ đến đó, một Trịnh Minh Viễn bên cạnh trước giờ lại chưa từng thực sự có một người phụ nữ, vậy mà bây giờ lại tuyên bố cô là “người của tôi”, hơn nữa còn nguyện ý cùng cô trầm luân, vậy thì còn mưu cầu nhiều hơn làm gì nữa chứ?
“Nói…”. Anh khẽ buông môi cô ra, hơi thở rối loạn: “Hắn đã đυ.ng vào những chỗ nào trên người cô?”
Thanh Tịnh lúc này đã mềm nhũn vô lực, phải tựa sát vào lòng Trịnh Minh Viễn mới có thể ngồi vững trong bồn tắm, cô đưa tay chạm khẽ vào hàng lông mày đang nhíu của anh, mỉm cười nói: “Không có. Hắn chưa từng đυ.ng vào”
Trịnh Minh Viễn chằm chằm nhìn thái độ trên mặt cô, cuối cùng không phát hiện ra điều gì, lại tiếp tục hôn xuống.
Thanh Tịnh biết người đàn ông này có bản tính sở hữu cực kỳ cao, hôm nay anh không vì một người đàn bà đã ở cùng với Lâm Quý mà gϊếŧ phứt cô đi đã là nhân nhượng lắm rồi. Trịnh Minh Viễn mà cô biết chưa từng là người có lòng khoan dung và kiên nhẫn như thế, cũng chưa từng vì ai mà làm nhiều chuyện đến vậy, chỉ cần nghĩ đến một người tự cao tự đại như anh mà có thể chấp nhận được việc này thôi, cô đã có cảm giác như mình vừa chiếm được cả thế giới.
Thanh Tịnh cảm thấy vô cùng tự mãn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, mười đầu ngón tay vùi sâu vào trong mái tóc ngắn của Trịnh Minh Viễn, cuồng loạn ghì lấy. Không khí trong bồn tắm càng lúc càng thêm nóng bỏng, những lớp vải ướt rượt trên người cô từ từ trượt xuống, tiếp theo đó là một bàn tay to lớn chậm rãi vuốt ve từ eo cô di chuyển lên phía trên, vừa dịu dàng vừa mãnh liệt đốt lên những khát khao nguyên thủy nhất trên người Thanh Tịnh.
Ngón tay trỏ của anh có những vết chai rất dày do luyện súng, lòng bàn tay thô ráp nhưng lại rắn chắc như sắt thép, khi chạm vào da thịt liền có cảm giác rất lạ. Đầu tiên là ngưa ngứa khó chịu, sau đó lại như có một luồng điện từ từ chạy đến, đem theo cả cảm giác tê dại bải hoải, phảng phất như mỏi mệt, mà lại giống hưng phấn. Từng sợi dây thần kinh căng lên, toàn bộ cơ thể như bị ném vào một khoảng không gian không hề có trọng lực. Đê mê và ngây dại.
Trịnh Minh Viễn hôn sâu một lúc, khi thân thể Thanh Tịnh dường như đã bị anh rút hết cả sức lực bằng môi lưỡi của mình, anh mới dời nụ hôn của mình lên vành tai của cô, hơi thở gấp gáp thơm mùi hoa trà: “Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, nói đi, dừng lại hay tiếp tục?”
Một là buông tay, cả đêm nay cô sẽ yên ổn. Hai là cứ giữ nguyên như vậy, tôi cũng chẳng biết tiếp theo tôi sẽ làm gì!!!
Cả đời anh chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng một người con gái bị bỏ thuốc thế này, anh có sĩ diện và tự tôn của anh, dù sớm muộn gì cũng đem Thanh Tịnh trở thành người đàn bà của mình nhưng lại không muốn hai người phát sinh quan hệ trong hoàn cảnh như vậy.
Chỉ tiếc, Thanh Tịnh lại dường như không hiểu mâu thuẫn trong lòng Trịnh Minh Viễn, cô vẫn nhất định không buông anh ra mà chỉ nói: “Em không hối hận”
Trịnh Minh Viễn lúc này chỉ còn biết than nhẹ một tiếng trong cổ họng, cuối cùng cũng không tiếp tục tự hành hạ bản thân mình nữa, anh hít sâu một hơi rồi nghiêng đầu điên cuồng hôn lên bờ môi cô. Bàn tay Trịnh Minh Viễn nhanh chóng tháo xuống tất cả những vướng víu còn lại trên người Thanh Tịnh, chỗ nào không thể tháo thì dùng tay xé, những mảnh vải mềm mại trôi bồng bềnh trên mặt nước, những mảnh lại vương vãi dưới nền gạch, trong không khí nóng bỏng ở phòng tắm chẳng mấy chốc đã thấm đẫm cảnh xuân.
Những ngón tay chai sần của anh dừng lại ở nơi trái tim cô, sau đó đột ngột co lại để nắm lấy, mặc sức dày vò bầu ngực cỡ đại của Thanh Tịnh. Mà lúc này người con gái trong lòng cũng không nhịn được, vô thức ở trong ngực anh phát ra những tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.
Trong phòng tắm róc rách tiếng nước chảy bỗng nhiên xuất hiện cả những âm thanh khiến người ta si mê không thể nói thành lời.
Trịnh Minh Viễn hôn cô đến quay cuồng, cô đáp trả lại anh đến trời điên đất đảo, hai người ở trong bồn tắm ghì chặt lấy nhau, cả hai đều sũng nước nhưng cơ thể lại đều nóng như lửa. Giây phút này chẳng ai muốn ngừng lại, cũng chẳng ai còn chú ý đến những chuyện từng xảy ra trước đây, bây giờ khát khao duy nhất chỉ là được hòa tan vào nhau, hậu quả sau này thôi cứ để sau này tính.
Trịnh Minh Viễn hôn thêm một lúc rồi đột ngột đưa tay bế cô đứng dậy, ôm thân thể không còn một mảnh vải che đậy nào của Thanh Tịnh ra bên ngoài. Cô nằm trong lòng anh như một con mèo bị nước mưa làm ướt, yếu ớt và run rẩy khiến cho người khác có cảm giác muốn ôm lấy mà yêu thương che chở.
Trịnh Minh Viễn sải bước đi nhanh đến giường lớn, đặt cô xuống giường rồi bật chế độ sưởi ấm phòng, sau đó lại đè lên, môi gặm cắn môi cô, bàn tay không an phận chu du khắp nơi mọi chốn.
“Tôi đã nghĩ nên chặt cơ thể của Lâm Quý ra thành từng phần, chặt tay hắn đầu tiên”. Anh từ từ tách hai chân cô ra, kê đùi mình vào bên trong, như chậm rãi mà lại như gấp gáp nói: “Dám đυ.ng vào em”
Thanh Tịnh méo miệng cười khổ, rút cục người đàn ông này thâm sâu bao nhiêu, nghĩ gì trong đầu cô cũng không rõ. Anh có thể tỏ ra như không có gì trước mặt Lâm Quý, thậm chí khi bước vào phòng còn chẳng thèm nhìn cô lấy một lần, vậy mà bây giờ ở trên người cô mà vẫn có thể nói ra những lời sặc mùi máu tanh như vậy, cũng hiểu rõ được trong lòng Trịnh Minh Viễn có bao nhiêu ghen tuông.
Cô chớp chớp mắt nhìn cơ thể để trần đầy cơ bắp của anh, nhìn từng động tác chuẩn bị của anh, hít sâu một hơi: “Em sai rồi. Sau này không dám nữa. Viễn…”
Lời còn chưa nói xong thì hạ thân đã truyền đến một cảm giác căng trướng, đau đớn xen lẫn với kɧoáı ©ảʍ. Thanh Tịnh bị anh xâm nhập liền nín bặt, tất cả mọi sự chú ý đều dồn lên cả vào nơi tiếp giáp giữa hai chân, toàn bộ dây thần kinh căng lên. Trịnh Minh Viễn trán lấm tấm mồ hôi, cúi đầu hôn lên đôi môi cô, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, tôi chỉ tha cho em lần này”
Thanh Tịnh cắn chặt môi để không bật ra những tiếng rêи ɾỉ, chỉ có thể liên tục gật đầu. Trịnh Minh Viễn thấy cô ngoan ngoãn như vậy mới có vẻ hài lòng, tiếp tục nhấn sâu vào bên trong, sau đó từ từ chuyển động.
Lưng anh chậm rãi lên xuống, in bóng lên vách tường, từng cử động đều chậm rãi ôn hòa nhưng lại cho người khác cảm nhận được rõ ràng sự dứt khoát và mạnh mẽ của riêng anh. Trịnh Minh Viễn siết chặt lấy eo cô, hơi thở gấp gáp phả lêи đỉиɦ đầu: “Đau không?”
“Không có”. Thanh Tịnh rõ ràng rất đau, cặp lông mày nhỏ nhíu chặt lại, Trịnh Minh Viễn luyện võ lâu ngày, cơ thể lại rắn chắc, vật kia đương nhiên cũng to lớn khác thường. Mặc dù cả hai đã chuẩn bị kỹ càng, cô lại bị bỏ thuốc, thế nhưng lần này cũng đau đớn không kém gì đêm đầu tiên kia: “Không đau”
“Lần đầu tôi cũng làm em đau như thế này à?”. Anh vẫn nhẹ nhàng cử động, ánh mắt sắc bén như chim ưng cẩn thận quan sát nét mặt của Thanh Tịnh, lần đầu tiên Trịnh Minh Viễn thực sự quan tâm đến cảm nhận của một người phụ nữ, cũng là lần đầu tiên muốn biết kỹ thuật của mình đem lại cho người ấy cảm giác như thế nào.
“Anh vẫn còn nhớ à?”. Cơn đau đớn dần dần tan đi, xen vào đó là một niềm kɧoáı ©ảʍ từ bụng dưới. Sự đê mê bải hoải cứ lớn dần, lớn dần, cuối cùng khiến cho thân thể cô từ từ thả lỏng, tiếp nhận hoàn toàn cơ thể anh. Thanh Tịnh mỉm cười nhìn Trịnh Minh Viễn, cất giọng nhẹ nhàng: “Em tưởng anh quên rồi”
“Người đàn bà đầu tiên của tôi, đương nhiên tôi phải nhớ kỹ”
Người đàn bà đầu tiên? Hóa ra cô đã đoán đúng, thì ra lần đó Trịnh Minh Viễn thô bạo như vậy là bởi vì anh hành động theo bản năng, không hề có một chút kỹ thuật gì cả. Chẳng trách cô lại đau đớn như vậy.
Thanh Tịnh nghĩ đến đây đột nhiên lại cảm thấy hơi buồn cười, duyên phận con người đôi khi cũng trái ngang thật, thế nào mà cô vào khách sạn phá thân với Lâm Quý, cuối cùng bản thân lại bị Trịnh Minh Viễn ăn sạch sành sanh, đồng thời lại cũng trở thành người đàn bà đầu tiên của Trịnh Minh Viễn.
Người đàn bà đầu tiên… người đầu tiên của Trịnh Minh Viễn!!!
Trong lòng Thanh Tịnh bỗng dưng trào dâng một cảm xúc ấm áp và tự mãn không thể tả, ăn được một vị đại ca vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, vừa ngầu lại vừa còn tem thế này, là ai mà chẳng cảm thấy tự mãn chứ? Đàn ông trên đời này có mấy người được như Trịnh Minh Viễn đâu, đã là cực phẩm lại còn hiếm!!!
Thanh Tịnh hài lòng, chủ động ôm lấy thắt lưng của anh, cong người phối hợp với từng nhịp chuyển động của Trịnh Minh Viễn, cảm nhận cơ thể anh lấp đầy mọi khoảng trống trong cô, đem cho cô một niềm khoái lạc chưa từng có, thở hổn hển: “Hóa ra em có vinh dự như vậy, đại ca, vậy thì lần này anh nhẹ nhàng thôi. Nếu không…”
“Nếu không thì sao?”
Thanh Tịnh cười đầy gian trá, đột nhiên ngừng lại, sau đó giơ tay đẩy anh ta, lồm cồm bò dậy lật cơ thể của Trịnh Minh Viễn xuống bên dưới, tiếp theo tự mình trèo lên: “Để em đây dạy anh”.
Quả nhiên là có thuốc trong người có khác, bạo dạn hơn hẳn 10 lần ngày thường!!!
Trịnh Minh Viễn than nhẹ một tiếng trong cổ họng, máu trong người bỗng chốc sôi lên sùng sục, toàn thân căng cứng như muốn nổ tung, bây giờ chỉ còn duy nhất một cảm giác, đó là muốn nghiền nát người con gái to gan dưới thân anh ngay lập tức.
Anh vốn định lật cô trở lại để dạy dỗ một trận, nhưng mà khi nhìn thấy Thanh Tịnh ngây ngây ngô ngô tìm cách chuyển động trên bụng mình, từng điệu bộ đều lúng túng ngờ nghệch vì mới thử lần đầu, đột nhiên anh lại bật cười.
Hóa ra tính cách này của cô mới chính là thứ thu hút anh nhất, cũng là thứ làm anh muốn cô nhiều nhất. Thanh Tịnh không hề giống như những người khác mà vô cùng đặc biệt, có một chút bướng bỉnh, một chút quật cường, một chút hoạt bát, cũng có một chút cuồng nhiệt và kiêu hãnh. Cô thường ngày vẫn tỏ ra nghe lời anh nhưng trong lòng vẫn luôn tìm cách kháng cự, không chịu khuất phục, cũng chẳng chịu ngoan ngoãn. Cô không chấp nhận mọi sự sắp đặt mà luôn cho anh cảm giác quái đản và mới mẻ, khiến Trịnh Minh Viễn sau một đêm dang dở kia đã luôn nghĩ rất nhiều về cô. Thậm chí, anh sang Trung Quốc xử lý công việc còn nỗ lực làm nhanh nhất có thể để trở về bên cô, tiếp tục chuyện hai người còn dang dở.
“Anh…”. Thanh Tịnh vẫn không có cách nào quen được với nhịp di chuyển của anh, hơi bực bội: “Tại sao lại khó như vậy chứ, mẹ kiếp”
Trịnh Minh Viễn nhìn thân thể trắng như tuyết của Thanh Tịnh qua một lúc vận động đã ướt đẫm mồ hôi, từng giọt lấp lánh từ trên người cô chảy xuống, trượt qua từng đường cong tuyệt đẹp rồi rơi xuống cơ thể của anh, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại. Anh tóm lấy vai cô, xoay người ấn Thanh Tịnh xuống giường, cổ họng khô khốc: “Em càng ngày càng to gan”
Cô thở hổn hển, chu môi ấm ức nhìn anh: “Gan của em sinh ra đã lớn, nếu không làm sao có thể sống đến bây giờ để gặp anh?”
Trịnh Minh Viễn cười lạnh, đột nhiên không báo trước đã tiến vào khiến cô giật mình: “Ngày mai khỏi xuống giường”.
———