Lâm Quý nghe xong liền biết có chuyện, hắn vô thức quay sang nhìn Thanh Tịnh đang ở trên giường, cứ chống tay ngồi dậy là lảo đảo ngã xuống, trong lòng bắt đầu nghi ngờ Trịnh Minh Viễn đến đây là vì cô gái này.
Tuy nhiên, nhớ lại khi bắt đầu vào đây, Trịnh Minh Viễn không hề liếc nhìn Thanh Tịnh lấy một lần, hơn nữa xưa nay anh ta lại nổi tiếng không có đàn bà nào bên cạnh, làm sao có thể đặc biệt đến đây chỉ vì một đứa con gái được chứ?
Nghĩ đến đây, Lâm Quý liền cảm thấy yên tâm hơn ít nhiều, hắn tươi cười giảo hoạt: “Anh Viễn, nói ra thì thật xấu hổ. Tôi xưa nay đi ngủ phải có đàn bà bên cạnh, vừa hay đêm nay lại tìm được một em tự nguyện hiến dâng cho mình nên đang định chơi đùa một chút. Thực ra cũng chẳng có trò hay gì cả”
“Vậy sao?”. Trịnh Minh Viễn nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng phát ra tia nguy hiểm đậm đặc khiến cả Lâm Quý lẫn đám đàn em của hắn lập rức run như cầy sấy.
Lần này Trịnh Minh Viễn đến chẳng khác gì rồng đến nhà tôm, một nhân vật có thể tạm gọi là “đại ca” của toàn giới xã hội đen trong nước lẫn khu vực Châu Á đặt chân đến một quán Bar như thế này đã là một sự kiện chấn động, đừng nói là vào đến tận căn phòng rách này của Lâm Quý. Bọn chúng nhìn thấy anh như mèo nhìn thấy hổ, bình thường thích nhe nanh múa vuốt nhưng bây giờ lại cum cúp không dám giễu võ dương oai, đứng trước mặt Trịnh Minh Viễn đến thở cũng không một ai dám thở mạnh.
Bởi vì không chỉ thế lực, thực lực, mà sát khí của Trịnh Minh Viễn tỏa ra quá khủng khϊếp. Là dạng sát khí có thể bức người ta đến chết mà không cần ra tay. Anh không có một hình xăm, tóc tai cũng để độc nguyên một màu đen, thế nhưng vừa nhìn đã biết đây không phải là lưu manh thông thường mà là kẻ đứng trên vạn người, muốn lấy mạng ai canh ba thì người đó đừng mong sống được sang canh tư.
Ba chữ Trịnh Minh Viễn trên giang hồ chính là thế!!!
Lâm Quý suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu: “Anh Viễn, tôi làm sao dám nói dối anh chứ. Chắc là ở đây có hiểu nhầm gì đó, tôi với đám đàn em ở căn phòng này chỉ đơn thuần là chơi gái, làm gì có chuyện hay?”
“Thích chơi kiểu tình thú tập thể?”. Anh đưa mắt về phía Thanh Tịnh, hiện tại cô đã gần như mất ý thức, cả người co quắp run rẩy, lảo đảo mãi mới bò ra được mép giường.
“Sở thích chút thôi, sở thích chút thôi. Cô ta thích chơi some, lại thích tình thú nên chúng tôi thử một chút. Làm anh chê cười rồi”
“Thì ra ông có sở thích kỳ lạ như vậy, chẳng trách cô gái kia lại chủ động bò lên giường ông”
“Anh Viễn, cô gái này vừa xinh đẹp lại vừa có sở thích bạo lực”. Lâm Quý liếc những khoảng da thịt lộ ra dưới lớp váy của Thanh Tịnh, lại nhận ra Trịnh Minh Viễn hình như đã bắt đầu chú ý đến người con gái nằm dưới giường kia, cười gian xảo: “Đều là đàn ông, có ai mà không muốn chứ, anh Viễn nói có phải không?”
Tạ Vĩnh Tuân không quay người lại nhưng càng nghe Lâm Quý nói, bóng lưng anh ta lại không ngừng run lên, bàn tay cũng siết chặt lại. Đúng lúc này phía sau vang một âm thanh “á” khe khẽ, sau đó truyền đến một tiếng “bịch” như có thứ gì đó vừa rơi xuống.
Thanh Tịnh cố lết xuống giường nhưng bản thân lại mềm như sợi bún, bước hụt một bước nên ngã sóng soài xuống nền nhà. Cô nhăn mặt yếu ớt bò dậy, cố giương đôi mắt nhìn về phía Trịnh Minh Viễn, muốn nhìn thật rõ để xác định rằng anh thật sự đã đến, sau khi nhìn kỹ rồi lại bỗng dưng muốn nhào vào lòng anh.
Dưới ánh đèn điện lấp lánh trong căn phòng, anh ngồi trên sofa như một pho tượng được điêu khắc hoàn mỹ, cơ thể vừa nhìn đã biết sạch sẽ tao nhã, phong thái cao quý như một bậc đế vương.
Hóa ra Trịnh Minh Viễn thường ngày lạnh lùng, bây giờ ở giữa một đám lưu manh lại đẹp một cách xuất thần như vậy. Giờ phút này Thanh Tịnh càng nhìn anh lại càng nảy sinh khát khao mãnh liệt, cô muốn lột sạch bộ quần áo màu đen trên người anh xuống, muốn áp mặt vào da thịt mát lạnh của anh để dập tắt cơn nóng của chính mình, thậm chí còn muốn tiếp tục làm chuyện bọn họ đã từng để dang dở vào buổi tối ngày hôm đó.
Nhưng mà… Trịnh Minh Viễn, tại sao không chạy đến bên em?
Cô quay mặt về phía anh, miệng mấp máy muốn nói một chữ: “Viễn… em…”, nhưng cổ họng bỏng rát, không thể phát âm ra được thành lời.
Trịnh Minh Viễn nhìn cô như vậy, cuối cùng cũng không tiếp tục thờ ơ được nữa, anh dừng tay gõ xuống bàn, sau đó chậm rãi đứng lên.
Cả một đám đàn em đứng dày đặc của Lâm Quý nhìn thấy anh đứng lên đều phải dạt hết sang hai bên nhường đường, Trịnh Minh Viễn mặt không cảm xúc đi xuyên qua cả rừng ánh mắt khϊếp đảm của bọn chúng, đến trước mặt Thanh Tịnh, ngồi xổm xuống.
Cơ thể anh rất cao lớn, chỉ ngồi thôi mà bóng cũng phủ kín cả cơ thể nhỏ bé của cô, khiến cho Thanh Tịnh đang run rẩy bỗng như được chở che, há hốc miệng cố gọi một chữ: “Anh…”
Lâm Quý lúc này cũng chạy đến, thấy Trịnh Minh Viễn nhìn chằm chằm Thanh Tịnh, hắn cứ ngỡ rằng anh vừa nhìn đã có hứng thú với cô gái này cho nên vội vã lên tiếng: “Anh Viễn, tôi còn chưa đυ.ng đến cô ta. Nếu anh có hứng thú, hay là cô gái này tôi đem tặng anh. Anh thấy thế nào?”
Hắn nghĩ, Thanh Tịnh rất đẹp, đẹp đến kinh diễm cho nên là đàn ông ắt hẳn đều sẽ muốn hưởng thụ. Trịnh Minh Viễn xưa nay không có đàn bà, cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt quan tâm đến cô gái này, có lẽ chỉ là nhất thời cảm thấy hứng thú cho nên mới đến nhìn chút mà thôi. Nếu đã vậy, hắn thà dâng cô cho Trịnh Minh Viễn còn hơn tự mình gặp rắc rối, dù gì Trịnh Minh Viễn đích thân đến đây cũng chẳng mang lại tốt đẹp gì với hắn. Nói không chừng, hôm nay đến đây còn vì muốn điều tra việc hắn tuồn ma túy sang thị trường nước ngoài.
“Tặng cho tôi?”
“Vâng. Chính là tặng cho anh”. Lâm Quý gật đầu như giã tỏi: “Cơ thể cô ta đẹp như vậy, nhất định khi lên giường sẽ không làm anh thất vọng”
Trịnh Minh Viễn chậm rãi giơ tay vuốt nhẹ đôi môi khô khốc của người con gái kia, khoé miệng nhếch lên để lộ một nụ cười nồng nặc mùi nguy hiểm. Anh im lặng nhìn vết máu vẫn còn vương trên môi cô, một lúc sau mới chậm rãi cất tiếng:
“Tịnh của tôi được nuông chiều quá thành hư rồi, dám chạy ra ngoài trêu chọc cả Lâm Quý?”
Lâm Quý đứng gần đó, bỗng dưng nhìn thấy nét mặt lạnh đến vô cực của Trịnh Minh Viễn, lại nghe xong câu nói kia càng khϊếp sợ, vô thức lùi vào một góc:
“Anh Viễn…. Tịnh…. cô ta, cô ta là người của anh?”
“Quay về bên tôi”. Ngữ khí của anh lạnh nhạt, không phải là khẩn cầu mà là ra lệnh. Trịnh Minh Viễn không thừa thời gian trả lời Lâm Quý mà nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Thanh Tịnh, cất giọng lãnh đạm: “Chỉ cần em ở dưới đôi cánh của tôi, bất kể kẻ nào dám đυ.ng đến em, tôi đều sẽ khiến kẻ đó chết không được tử tế”.
Một câu tuyên bố: Cô gái này chính là người của Trịnh Minh Viễn anh, bất kỳ kẻ nào dám đυ.ng đến cô, anh đều sẽ khiến kẻ đó chết không được tử tế.
Lâm Quý cùng đám đàn em nghe xong liền hốt hoảng đến mức run lên bần bật, vài tên thuộc hạ của hắn quỳ rạp xuống:
“Anh Viễn, tôi không biết đó là người của anh. Cô ta ban đầu là tự mình dụ dỗ tôi, sau đó còn muốn gϊếŧ tôi”. Lâm Quý liếc nhìn Thanh Tịnh đang mê mê tỉnh tỉnh dưới sàn, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán. Trong lòng rõ ràng khϊếp sợ như vừa bị tuyên án tử nhưng vẫn cố giải thích với Trịnh Minh Viễn: “Súng của cô ta còn ở kia. Cô ta muốn gϊếŧ tôi cho nên…. tôi thật sự không biết đó là người của anh”
“Ông đánh cô ấy?”. Trịnh Minh Viễn vẫn dùng tay miết nhẹ cánh môi của Thanh Tịnh, chỉ là ngữ khí đã lạnh đến thấu xương.
“Anh Viễn, chuyện này…”. Hắn đảo mắt nhìn gò má bắt đầu hiện lên vài vết thâm của Thanh Tịnh, rồi lại nhìn vệt máu trên khóe miệng cô, càng lúc càng phức tạp: “Cô ta cầm súng chĩa vào trán tôi, tôi chỉ tự vệ thôi. Chỉ là lỡ tay đánh cô ta vài cái… Anh Viễn, tôi thực sự không dám nghĩ xa xôi gì, nhưng người của anh không dưng lại chạy đến đây muốn lấy mạng tôi, anh bảo tôi phải làm thế nào?”
Lâm Quý muốn dùng đến con bài cuối cùng, đó là vin vào cái cớ Thanh Tịnh là người của Trịnh Minh Viễn nhưng lại chạy đến đây tìm cách dụ dỗ mình. Trịnh Minh Viễn nếu thực sự là người đàn ông của cô ta, đương nhiên cũng phải có trách nhiệm trong chuyện này. Thế nhưng Trịnh Minh Viễn nghe xong lại chỉ nói:
“Ông cho rằng mình sống còn ít?”. Thanh âm của anh lạnh lùng, có thể nghe ra cả mùi máu tanh trong đó: “Giấu tôi phân phối ma túy cho thị trường nước ngoài, hϊếp da^ʍ trẻ vị thành niên, gϊếŧ người cướp của, bây giờ còn đang chê sống ít?”
“Anh Viễn, tôi…”. Trán Lâm Quý lấm tấm túa ra đầy mồ hôi lạnh, không ngờ Trịnh Minh Viễn lâu nay thường tỏ ra không quan tâm đến tầng lớp xã hội đen thấp hơn ở thành phố A mà vẫn nắm được mọi hành tung của hắn.
Trịnh Minh Viễn trước giờ luôn đặt ra một nguyên tắc, dù không công bố rộng rãi nhưng phàm là người trong giới ai cũng đều phải tuân thủ nghiêm ngặt, đó là việc ma túy ở trong nước không thể vận chuyển ra nước ngoài, càng tuyệt đối không được nhập khẩu ma túy từ các nước khác. Mục đích là để duy trì ổn định trong khu vực, đồng thời ngăn Việt Nam không biến thành trạm chung chuyển ma túy cho thế giới.
Lâm Quý dù vẫn e sợ thế lực của Trịnh Minh Viễn nhưng vì lợi nhuận khi tuồn ma túy ra nước ngoài rất lớn, cha của hắn năm xưa lại từng có ơn cứu mạng Trịnh Minh Viễn, cho nên mới dám lén lút làm trái với nguyên tắc Minh Viễn đã từng đặt ra như vậy.
Kẻ nào dám làm trái, xưa nay đều chết không toàn thây. Hắn rõ ràng là khϊếp sợ, tuy nhiên kinh nghiệm lăn lộn bao nhiêu năm vẫn đủ cho Lâm Quý giữ được bình tĩnh: “Chúng ta cùng là xã hội đen, những việc gϊếŧ người cướp của làm sao tránh khỏi. Anh Viễn, tôi làm điều gì sai xin anh cứ chặt một tay hoặc một chân của tôi. Chỉ xin anh cho tôi giữ lại cái mạng này, dù gì năm xưa cha tôi cũng…”
“Câm miệng”. Trịnh Minh Viễn đột nhiên quát lớn. Anh trừng mắt một lúc rồi hạ giọng, âm thanh còn đáng sợ hơn cả khi phẫn nộ quát lên gấp cả trăm lần: “Nếu không phải vì cha ông, ông nghĩ mình còn sống được đến bây giờ? Lâm Quý, ông quá tự đắc rồi thì phải”
Lâm Quý nghe xong liền quỳ sụp xuống, lúc này bình tĩnh cũng chẳng thể giữ nổi cái mạng, đành dập đầu van xin: “Anh Viễn, tôi sai rồi. Tôi sai rồi. Tôi chẳng qua vì bồng bột nhất thời cho nên mới chuyển ma túy ra nước ngoài, làm trái lệnh anh, về sau không dám nữa. Xin anh tha cái mạng này cho tôi, tôi biết tôi sai rồi”
“Tha thì cũng được”. Trịnh Minh Viễn cười lạnh, quay đầu nhìn Thanh Tịnh đang ngồi đờ đẫn trước mặt mình: “Vậy nợ máu của cô ấy, ông định thế nào?”
“Nợ… nợ máu gì cơ ạ?”
Tạ Vĩnh Tuân biết đại ca mình trước giờ nhẫn nhịn trước Lâm Quý, nhưng xảy ra chuyện ngày hôm nay ngay cả anh ta còn không nhịn được, huống chi là đại ca mình, cho nên đành cất giọng: “Vũ Ngọc Văn, cả gia đình của ông ta, ông đừng nói là không biết”
“Ngọc Văn?”. Chẳng trách Lâm Quý nhìn nét mặt của Thanh Tịnh quen như vậy, hóa ra là đứa con gái đã trốn mất năm xưa của Ngọc Văn: “Anh Viễn, hắn nợ tiền của tôi, còn muốn lừa tôi uống thuốc độc để gϊếŧ người diệt khẩu. Là hắn làm sai trước”
“Hắn làm sai thì gϊếŧ hắn là được rồi, tại sao ông gϊếŧ cả nhà người ta?”. Vĩnh Tuân nói.
“Tôi… tôi…”. Tội ác tày trời của hắn không thể nào bao biện, trước giờ vì Trịnh Minh Viễn luôn ở trên cao không thèm ngó xuống nên hắn mới dám tự tung tự tác, bây giờ chân tướng bại lộ, không còn cách nào giải thích nữa.
Lâm Quý biết Vĩnh Tuân là cánh tay phải của Trịnh Minh Viễn, lời nói có trọng lượng, lập tức quay sang anh ta cầu xin: “Anh Tuân, xin nói giúp tôi một tiếng. Những chuyện trước đây là tôi bồng bột, tôi sai rồi, còn cô gái kia tôi thề chưa dám đυ.ng đến, tôi không hề biết đó là người của anh Viễn, anh Tuân…
Hắn còn chưa nói hết câu đã vang lên tiếng súng nổ, một viên đạn từ súng của Vĩnh Tuân bay đi, găm thẳng vào bả vai của Lâm Quý. Hắn gào lên đau đớn, sau đó bắt gặp ánh mắt nồng nặc máu tươi của Vĩnh Tuân liền phải nén đau nín bặt.
Máu trên vai hắn chảy ròng ròng, chẳng mấy chốc đã chảy đầy xuống sàn, bọn đàn em của hắn lại càng khϊếp đảm, trông thấy đại ca mình bị bắn cũng không dám hé răng một tiếng.
“Anh Viễn, tôi biết tội rồi, tôi biết tội rồi. Xin anh tha cái mạng chó này cho tôi. Xin anh niệm tình chuyện năm xưa cha tôi từng cứu anh mà tha cái mạng này cho tôi”.
Trịnh Minh Viễn cuối cùng cũng giơ tay ôm lấy Thanh Tịnh vào trong lòng, để cô nép sát vào người mình, cũng như ngầm tuyên bố với Lâm Quý, hôm nay hắn đυ.ng vào Thanh Tịnh thì cũng đừng mong tiếp tục sống.
Một người chưa từng có phụ nữ bên cạnh, bây giờ trước mặt bao nhiêu người ôm một cô gái vào trong lòng, Lâm Quý càng nhìn càng thấy kinh hoảng.
“Em nói xem, em muốn như thế nào?”. Trịnh Minh Viễn cúi đầu hỏi Thanh Tịnh.
Cô yếu ớt tựa sát vào lòng anh, thở hổn hển. Không ngờ bản thân mình hao tâm tổn sức đến gần mất mạng còn không gϊếŧ nổi Lâm Quý, vậy mà Trịnh Minh Viễn chỉ khoát nhẹ tay một cái là hắn liền biến thành một kẻ tám phần chết hai phần sống. Cây đại thụ Trịnh Minh Viễn quả nhiên lớn thật, chỉ núp dưới tán cây cũng hưởng đủ vinh hoa.
“Không muốn… hắn… tồn tại trên đời này nữa”. Cô khổ sở lên tiếng: “Hắn gϊếŧ đủ ba người trong gia đình tôi…”
“Đừng”. Lâm Quý gào lên.
Tuy nhiên, Trịnh Minh Viễn thần sắc vẫn uy nghiêm không thay đổi, anh chỉ thờ ơ khoát tay về phía Tạ Vĩnh Tuân, gọi một tiếng: “Tuân”
“Đại ca”
“Đem hắn đi nhốt vào nhà lao. Tôi không cần biết cậu làm thế nào, tôi không muốn nhìn thấy hắn chết quá sớm. Cứ để hắn từ từ cảm nhận cái gì gọi là sống không bằng chết”. Trịnh Minh Viễn nói xong, liền bế Thanh Tịnh đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Lâm Quý lúc này ôm một vai đầy máu bò lết trên sàn, nghe xong liền như chó cùng dứt dậu, lén rút ra từ trong thắt lưng một khẩu súng để uy hϊếp Trịnh Minh Viễn.
Không ngờ, đàn em của Trịnh Minh Viễn luôn nhanh hơn hắn một bước, Võ Hoành nhanh như chớp lao đến bẻ quặt tay hắn, tiện tay dùng báng súng đập liên tiếp vào mặt Lâm Quý:
“Mẹ kiếp, thằng chó này. Tao ngứa mắt mày lâu lắm rồi. Định bắn lén đại ca tao à?”
Lâm Quý không buồn để ý đến máu mồm máu mũi mình trào ra, gào ầm lên: “Con mẹ nó, Trịnh Minh Viễn, thằng khốn vô ơn. Trịnh Minh Viễn, thằng ăn cháo đá bát”
Hắn còn chưa kịp chửi xong thì mấy chiếc răng đã văng xuống đất, lần này Võ Hoành ra tay không hề nhẹ, trong khi đó Trịnh Minh Viễn cũng chẳng thèm quan tâm đến mấy lời vô sỉ đó của Lâm Quý, vẫn lạnh lùng ôm Thanh Tịnh bước đi.
Ra đến bên ngoài mới thấy đàn em của anh vũ trang đầy đủ đứng dày đặc ở hành lang, chẳng trách bọn Lâm Quý trong phòng dù người đông thế mạnh lại vẫn không dám ho he một tiếng.
Trịnh Minh Viễn đích thân lái xe, anh một tay ôm Thanh Tịnh trong lòng, một tay cầm volang, lái xe với vận tốc nhanh hơn gió về tiểu khu Vạn Kim Phúc.
Thanh Tịnh lúc này đã hoàn toàn ngấm thuốc, cô nằm trong lòng anh yếu ớt rêи ɾỉ, da thịt nóng rẫy như lửa, thỉnh thoảng ghì chặt lấy cổ Trịnh Minh Viễn để giảm bớt cơn khó chịu.
Anh buông vô lăng, dùng sức kéo cô ra, nghiêm mặt quát: “Yên lặng”
“Tôi… khó chịu quá”. Thanh Tịnh cố dùng chút tỉnh táo cuối cùng để giữ lý trí, máu trong người như đang bị đun sôi, từ trong cơ thể tồn tại một loại khát khao mãnh liệt khiến cô không thể chịu nổi: “Viễn…”
“Nếu tôi không đến, cô định nằm dưới người Lâm Quý rêи ɾỉ như thế này?”. Anh nghiến răng trừng mắt nhìn cô, bàn tay tăng lực siết mạnh eo: “Vũ Thanh Tịnh, cô quá giỏi”
“Không, tôi… ”. Thanh Tịnh thở hổn hển bám chặt vào người Trịnh Minh Viễn, áp mặt vào l*иg ngực rắn chắc của anh: “Anh biết không, hôm nay khi vừa nhìn thấy Lâm Quý, tôi đã có một suy nghĩ”
“Nói”.
“Nếu ngày đó không phải là anh không đi nhầm phòng thì tôi sẽ ra sao chứ? Tôi không những không thể trả thù được cho cha mẹ mà sẽ còn bị hắn giày vò cho đến chết”. Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp như tạc của Trịnh Minh Viễn, dưới những ánh đèn đường vụt qua, thần sắc anh vẫn hờ hững lạnh nhạt nhưng lại luôn cho người ta một loại cảm giác quyến rũ khó cưỡng: “Chỉ cần nghĩ đến hạng người như Lâm Quý đυ.ng vào tôi, tôi đã muốn nôn. Bởi thế cho nên hôm nay tôi đã nghĩ: Viễn, cũng may ngày đó là anh”
Thanh Tịnh rõ ràng ngấm thuốc nhưng lý trí còn sót lại trong đầu vẫn đủ khiến cô hiểu, cô dám làm trái lệnh của Trịnh Minh Viễn mà còn để anh ta lôi được mình từ trong cái ổ chó cùng Lâm Quý, chắc hẳn sau khi trở về Vạn Kim Phúc sống cũng không dễ dàng gì.
Nếu đã vậy thì nhân cơ hội bị uống thuốc kí©ɧ ɖụ© này, tranh thủ nói vài lời dẻo miệng để nịnh nọt anh ta, hy vọng Trịnh Minh Viễn rủ lòng thương đột xuất, cho cô một con đường sống.
Trịnh Minh Viễn lạnh lùng bóp chặt eo cô, chậm rãi nhả ra từng chữ: “Nếu hôm nay cô dám trèo lên giường cùng hắn, dù cô có sống, tôi cũng sẽ lột sạch da cô, treo cô lên để cô từ từ cảm nhận cái gì gọi là đi dễ khó về”
“Không có, tôi cùng hắn chưa hề làm gì”. Thanh Tịnh chầm chậm gỡ từng ngón tay của anh ra, sau đó cầm chặt bàn tay của Trịnh Minh Viễn: “Anh không tin có thể kiểm tra”.
Trịnh Minh Viễn không thèm trả lời mà chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó dẫm mạnh chân ga tăng tốc. Chiếc Maybach của anh vυ't đi trong màn đêm, chỉ ít phút sau đã về đến tiểu khu Vạn Kim Phúc.
Trịnh Minh Viễn xuống xe, ôm theo cả Thanh Tịnh đi xuyên qua cả rừng ánh mắt kinh ngạc của đám người làm trong biệt thự, khi trở về đến phòng mình, anh không nhân nhượng ném cô vào bồn tắm rồi với tay xả nước lạnh:
“Tôi cho cô mười phút, tỉnh táo lại ngay cho tôi”. Âm thanh của anh lãnh đạm, có thể nghe ra cả một rừng nộ khí: “Dám trốn khỏi biệt thự khi tôi chưa cho phép, cô tự gánh hậu quả”
———