Bởi Vì Yêu Em

Chương 22

Sau cả một đêm bị Trịnh Minh Viễn hành hạ, ngày hôm sau đúng là Thanh Tịnh không còn chút sức lực nào mà trèo xuống giường được thật.

Cô ngủ đến quá giờ trưa mới tỉnh lại, mới vừa cựa mình vươn vai một chút đã thấy toàn bộ xương cốt của mình đau nhức như muốn vỡ cả ra, eo và hông tê mỏi như bị ai dùng tay bẻ gãy.

Trịnh Minh Viễn chết tiệt, rõ ràng biết cô bị bỏ thuốc, vậy mà không mang đến bệnh viện chữa trị thì thôi, đằng này còn tự mình hiến thân dập lửa cho cô. Kết quả là cả hai điên cuồng cả một đêm, bây giờ hậu quả thì ai gánh chứ? Không phải người không bò nổi xuống giường vẫn là cô đó sao?

Thanh Tịnh khẽ rủa mấy tiếng, sau đó lại sờ sang bên gối để cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại của anh, tuy nhiên chỉ thấy chăn gối bên cạnh lạnh tanh lạnh ngắt. Cô nhìn quanh căn phòng cũng không thấy bóng dáng Trịnh Minh Viễn đâu nữa, nghĩ đến anh mới sáng sớm đã bỏ cô ở lại đây một mình để biến đi đâu mất, bỗng dưng trong lòng lại có chút hụt hẫng, mặt mày liền trở nên tiu nghỉu.

Cô quay ngang quay dọc một hồi, không có cách nào bò dậy, cũng chẳng có việc gì làm, cuối cùng dù không muốn nhớ nhưng lại vẫn suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra đêm qua.

Tình huống đêm qua quả thực quá mạo hiểm, chỉ vì nóng lòng muốn trả thù mà cô suýt thất thân trong tay Lâm Quý, sau đó cũng không biết Trịnh Minh Viễn dùng cách gì mà đến kịp lúc như thế, anh không những cứu cô khỏi cái ổ chó đó mà đích thân còn trả thù gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ thay cho cô. Bởi vậy cho nên, đêm qua cô tình nguyện trầm luân cùng anh cũng không hoàn toàn là vì bị bỏ thuốc, mà có một phần là vì trả ơn đối với người như Trịnh Minh Viễn chỉ có thể trao thân.

Anh là người mà thứ gì cũng có, tiền tài danh vọng đều thừa thãi rồi, bên cạnh chỉ thiếu duy nhất đàn bà. Cho nên, cô có thể trả cho anh bằng gì nữa chứ?

Thanh Tịnh càng nghĩ, càng cảm thấy lòng mình ngổn ngang phức tạp. Rõ ràng vui vì có được một người đàn ông xuất sắc như vậy, nhưng cuối cùng ngẫm lại vẫn thấy chênh vênh vì tình cảm của hai người vẫn chưa thể đi đến đâu. Không một ai nói lời yêu, cũng chẳng biết đối phương có tình cảm với mình đến bao nhiêu, lại càng không rõ cô sẽ bị anh đá đi lúc nào.

Thôi thì bây giờ cứ núp dưới cây đại thụ Trịnh Minh Viễn trước đã, con đường sau này thôi để sau này tính.

Thanh Tịnh thở dài một hơi, lại xoay người nhìn đến chiếc tủ kính đựng đầy loại súng của Trịnh Minh Viễn, cuối cùng lại tròn mắt ngạc nhiên khi khẩu Glock 17 cũ rích kia vẫn yên lặng ở vị trí cũ.

Cô đang ngây ra thì bên ngoài truyền vào tiếng mở cửa, lần này vẫn là dì Hân đến, vẫn mang theo một thau đồng đựng nước ấm cùng một tô cháo còn nóng cho cô.

“Con tỉnh rồi à? Đã đói chưa?”

“Dì”. Lần nào thê thảm một trận, tỉnh dậy chỉ thấy mỗi dì Hân, dần dần Thanh Tịnh cũng thành quen, vừa nhìn thấy dì Hân bước vào đã sung sướиɠ gọi.

“Mau dậy rửa mặt rồi ăn cháo đi, con đói rồi phải không?”

“Vâng, đói rồi ạ”

“Ăn một chút cháo đã, hai tiếng nữa sẽ làm xong đồ ăn con thích. Hôm nay Viễn dặn nhà bếp từ sớm, bảo đợi con dậy rồi hãy làm đồ ăn. Đồ ăn nóng mới hợp khẩu vị của con”

“Hả?”

Trịnh Minh Viễn đổi tính rồi à? Sao anh ta biết cô thích ăn đồ nóng, còn đích thân dặn nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho cô? Đừng nói qua một đêm, anh ta đã mắc bệnh thích sủng đàn bà của mình đấy chứ?

“Sao thế?”. Dì Hân nhìn vẻ mặt nghệt ra của Thanh Tịnh, tốt bụng lên tiếng hỏi.

“À, không ạ”. Cô giật mình, ánh mắt lập tức di chuyển đến tô cháo nóng trên khay, cười tươi rói: “Hôm nay anh Viễn ra ngoài từ sáng sớm hả dì?”

“Ừ, nó ra ngoài từ sớm rồi. Con đấy, sao bỗng dưng lại bỏ đi không nói một lời như thế hả? Mọi người lo lắng cho con lắm đấy, biết không?”

“Con chỉ về thăm nhà cũ một chút thôi. Con sợ anh Viễn không đồng ý cho nên mới giấu mọi người. Dì, con xin lỗi, con không cố ý làm dì lo lắng”

Dì Hân đặt khay cháo xuống bàn, đỡ Thanh Tịnh ngồi dậy rồi khẽ vuốt tóc cô: “Từ giờ hãy coi đây là nhà của con. Ở tiểu khu này trước giờ chưa từng có cô gái nào như con cả, con vui vẻ hoạt bát, lại trẻ trung xinh đẹp. Nếu sau này có thể lấy Viễn, chắc chắn mọi người ở đây sẽ rất vui”

“Con… lấy anh ấy… ấy ạ?”. Cô tự chỉ vào mặt mình, tròn mắt hỏi lại.

“Viễn thực ra là một đứa trẻ đáng thương. Ba của nó trước đây làm việc trong quân đội nên huấn luyện nó rất nghiêm khắc. Nó một mình ở tiểu khu này từ năm sáu tuổi, gia đình lại đều ở thành phố B, cho nên trước giờ có chuyện gì cũng đều tự mình giữ trong lòng. Nó lớn đến tận bây giờ cũng chưa từng có cô gái nào bên cạnh, phần lớn thời gian đều là huấn luyện đàn em và hoạt động giao dịch trong thế giới ngầm”. Dì Hân mỉm cười, nhìn tấm ga giường hỗn loạn là có thể đoán được đêm qua ở đây xảy ra chuyện gì, khẽ nói: “Con đừng thấy công việc của nó như thế mà sợ hãi. Mỗi người đều có lý tưởng riêng, như ba nó trước đây làm đến Tư lệnh, bảo vệ tổ quốc một cách vinh quang. Còn nó, vì có một người ba từng xin xuất ngũ nên không thể bảo vệ đất nước theo cách của ba nó nữa. Ngược lại, nó làm xã hội đen, âm thầm giữ ổn định khu vực theo cách của xã hội đen”

“Ồ”. Thanh Tịnh nhìn dì Hân đầy kinh ngạc. Bây giờ mới hiểu tại sao Trịnh Minh Viễn lại nhất quyết nghiêm cấm đối tác tuồn vũ khí sang nước có chiến sự, lại không cho xã hội đen trong nước nhập khẩu hay xuất khẩu ma túy. Anh làm vậy mà để cân bằng ổn định trong khu vực, giảm thiểu sự tranh giành giữa các bang phái trong nước và ngoài nước, kiềm chế sự phát triển của việc buôn bán ma túy.

Trên thế giới này, chỉ cần nơi nào có loài người sinh sống, nơi đó nhất định sẽ có đấu tranh, mà đấu tranh tất nhiên phải cần đến súng đạn. Một đất nước hòa bình không chỉ riêng đấu tranh ngoài ánh sáng, mà các thế lực ngầm vẫn nhăm nhe đối chọi lẫn nhau trong bóng tối, bởi vậy mới cần đến xã hội đen. Ba của Trịnh Minh Viễn trước đây từng bảo vệ đất nước ngoài ánh sáng, còn anh, anh lại lựa chọn con đường khúc khuỷu hơn nhiều. Nhưng mà, suy cho cùng thì Trịnh Minh Viễn vẫn đang ngày đêm bảo vệ hòa bình cho đất nước theo cách của riêng anh đấy chứ.

“Lý tưởng của anh ấy thật kỳ lạ”. Mất một lúc rất lâu sau, cô mới thốt ra được một câu.

“Đó là vì con chưa từng lăn lộn trong giới, cũng không hiểu nhiều về xã hội đen nên mới thấy ngạc nhiên. Người trong giới xã hội ngầm thường gọi đây là đạo lý đen ăn đen”

“Thì ra là vậy”. Cô gật gù: “Nếu nói thế, chắc hẳn dì phải ở bên anh Viễn rất nhiều năm rồi phải không?”

“Ừ, từ khi nó sáu tuổi”. Dì Hân vẫn cười dịu dàng: “Dì theo nó đến đây nhiều năm rồi, chứng kiến nó khổ sở luyện tập, chứng kiến nó trưởng thành, chứng kiến nó không ít lần bị thương, thậm chí có những lần bác sĩ còn lắc đầu không cứu được nữa. Người nó đầy sẹo, sẹo lớn, sẹo cũ. Những năm nó mười mấy tuổi, mỗi khi trên người có thêm cái nào mới, thấy dì xót, nó hay cười rồi bảo: “Dì không biết à, đàn ông có sẹo mới đẹp trai”.

“…”

“Nhưng mà con biết không, nó chỉ nói cho dì yên tâm thế thôi. Có lần dì thấy nó tự soi gương gắp đầu đạn trên người ra, máu chảy đầm đìa, có lẽ đau và tủi thân nên nước mắt trên mặt nó cứ tự nhiên chảy ra. Năm đó nó mới mười bốn tuổi chứ nhiều nhặn gì đâu. Vậy mà khi gặp người khác thì luôn tỏ ra như không hề có gì. Con nói xem, đứa trẻ này có đáng thương hay không?”

Nghĩ đến cảnh một đứa trẻ mười mấy tuổi tự soi gương để gắp đầu đạn trên người, Thanh Tịnh liền cảm thấy rùng mình ớn lạnh. Trịnh Minh Viễn rút cục là có bao nhiêu kiên cường, bao nhiêu bản lĩnh, tại sao lại có sức chịu đựng phi thường đến vậy?

“Cha mẹ anh ấy…”. Cô ngập ngừng, len lén nhìn sắc mặt của dì Hân: “Không quan tâm đến anh ấy ạ?”

“Có chứ. Nó là con trai duy nhất của ba mẹ nó, làm sao có thể không thương được chứ?”. Dì Hân chậm rãi lấy nước trong thau đồng đưa cho Thanh Tịnh rửa mặt, lại nói: “Nhưng đó là con đường Viễn chọn. Nó chỉ đơn thuần muốn mình tài giỏi như ba nó một thời. Gia đình của Viễn vang danh khắp nơi mọi chốn, nó cũng có một phần máu của Trịnh Hạo Vũ”.

Trịnh Hạo Vũ ở thành phố A này mấy chục năm trước có ai là không biết. Máu lạnh vô tình, gia tài nhiều vô kể, còn được mệnh danh là đại ma vương ở thành phố A. Trịnh Minh Viễn không những mang họ của ông ta, còn có một phần dòng máu của ông ta, chẳng trách lại đi theo con đường xã hội đen.

“Vâng, con có nghe qua rồi ạ”

“Đứa trẻ đó vậy mà bây giờ trưởng thành rồi đấy”. Dì Hân thở dài, ánh mắt vẫn hiện rõ sự xót xa xen lẫn tự hào: “Dì chỉ mong nó mau lấy vợ, sinh con. Sau này cũng như ba nó, sống cuộc đời bình yên là đủ”

Thanh Tịnh có cảm giác như dì Hân đối với Trịnh Minh Viễn như một người mẹ thứ hai, yêu thương và chứng kiến anh trưởng thành từng ngày. Đó là tình cảm mà không mấy người không cùng dòng máu nào có được.

“Dì yên tâm, nhất định anh Viễn sẽ lấy vợ sinh con thôi”.

“Dì chưa từng thấy nó đem theo người phụ nữ nào về đây bao giờ, con là người đầu tiên đấy”

“Vậy ạ?”

Dì Hân cười cười: “Dì chăm sóc nó lâu nay, dì hiểu tính nó. Nó không dễ dàng thích một ai, nhưng đã ở bên con nghĩa là nhận định con là người của nó. Mẹ Viễn cũng sốt ruột về nó lắm rồi. Nếu hai đứa đã đến giai đoạn này, thì nhanh nhanh lên đi”

Lời dì Hân nói rõ ràng là mang nhiều hàm ý, mà hàm ý nhất chính là ám chỉ việc cả đêm qua cô và Trịnh Minh Viễn quần thảo trên chiếc giường này, mắt có mờ cũng vẫn nhìn ra rất nhiều dấu vết còn đọng lại trên đó.

Thanh Tịnh hơi đỏ mặt, cô và Trịnh Minh Viễn thực ra chưa hề tính chuyện tương lai gì, dì Hân lại lo lắng cho anh nên nghĩ quá nhiều, cô không muốn làm mất lòng dì ấy nên chỉ nói: “Vâng, con đói rồi. Dì ơi, con ăn cháo nhé”

“Ăn đi, ăn nhanh lên còn lấy sức”

Thanh Tịnh cười tươi gật gật đầu, ngoan ngoãn ăn cháo. Dì Hân chờ cô ăn xong mới đứng dậy bê khay ra ngoài, lát sau lại có một người khác mang vào một ly nước.

Cô đoán dì Hân đang phải chuẩn bị đồ ăn cho mình nên người khác mới mang tới, mà thấy cốc nước kia lại vô thức nhớ đến lần đầu tiên cùng Trịnh Minh Viễn, sáng hôm sau anh cũng để dì Hân mang vào một vỉ thuốc tránh thai.

Thanh Tịnh bỗng dưng thấy hụt hẫng trong lòng, còn có hơi tủi thân, dù không muốn mang thai bây giờ nhưng Trịnh Minh Viễn làm như vậy cũng quá tuyệt tình đi. Không thể tìm cách khác dễ chịu hơn được sao?

“Cô Tịnh, uống đi”

“Cháu cảm ơn dì ạ”

Thanh Tịnh cầm lấy cốc nước, lại cầm lấy mấy viên thuốc, bỏ vào miệng uống hết, sau đó dậy đi tắm rửa kì cọ một chút, sạch sẽ rồi lại quay về giường.

Trong lòng buồn nên cũng chẳng còn tâm trạng nào mà chạy nhảy được nữa. Thân thể đau đớn là một, Trịnh Minh Viễn ăn cô chán chê rồi bỏ mặc cô là hai, anh bắt cô dùng thuốc tránh thai là ba.

Đều là phụ nữ, ai có thể vui vẻ trong hoàn cảnh này được chứ?

Thanh Tịnh nằm trên giường buồn bực đếm đi đếm lại mấy khẩu súng trên giá của Trịnh Minh Viễn, đếm đến khẩu thứ ba mươi mốt thì có tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng bước chân người vào phòng.

Trịnh Minh Viễn không biết đi đâu, vừa tới tiểu khu đã vội vã trở về phòng mình xem con mèo nhỏ của mình hiện tại đang làm gì, cả đêm qua cô làm anh rất hài lòng, cho nên sáng nay tâm trạng vô cùng phấn chấn, hiệu quả làm việc đương nhiên cũng tăng lên.

Anh chậm rãi đi đến bên giường, ngồi xuống, nhìn vẻ mặt phụng phịu của cô rồi cất tiếng hỏi: “Sao thế, vẫn chưa bò xuống được khỏi giường à?”

“Không sao cả”

Trịnh Minh Viễn rõ ràng biết cô giận dỗi, theo lẽ thường thì không ai được phép ở trước mặt anh mà tỏ thái độ như vậy mới đúng. Thế nhưng, hôm nay Trịnh Minh Viễn lại bày ra điệu bộ bình tĩnh trăm năm khó gặp, ôm lấy cô vào lòng: “Nói đi, muốn cái gì?”

Thanh Tịnh ủ rũ nhìn anh, cảm thấy giữa bọn họ bây giờ cần thẳng thắn, nếu không nói lời yêu thì ít nhất chuyện tìиɧ ɖu͙© cũng phải thật thà chứ, phải không?

“Từ giờ về sau tôi không muốn uống thuốc tránh thai nữa, quá hại cho sức khỏe. Một là chúng ta đừng làm, hai là anh sử dụng bαo ©αo sυ”

Hôm qua, một đêm làm đi làm lại tới tận năm lần, trong quá trình cả hai hòa nhập lại thành một thể, Trịnh Minh Viễn có thì thầm vào tai cô, anh nói: “Từ giờ về sau em là của tôi, không được sự đồng ý của tôi, em không được rời khỏi tôi dù chỉ là một bước”.

Lúc đó đang trong cơn đê mê thì cô nghĩ được gì chứ, gật đầu lia lịa, thỏa thuận luôn với anh: “Được, sau này em nhất định sẽ không rời khỏi anh”

Như vậy, cũng tương đương với việc chuyện xá© ŧᏂịŧ này, sau này cô đương nhiên phải phục vụ Trịnh Minh Viễn. Mà cô thì lại không muốn uống thuốc tránh thai.

Trịnh Minh Viễn nghe xong đột nhiên bật cười, vẻ lạnh lẽo trong đáy mắt chợt tan đi, nhìn cô đầy cưng chiều: “Tôi không thích dùng bao”

“Không thích dùng thì chúng ta về sau đừng làm nữa. Tôi cũng không thích uống thuốc tránh thai. Bαo ©αo sυ không hại sức khỏe, nhưng thuốc tránh thai thì có đấy”

“Ai bảo em đó là thuốc tránh thai?”

Cô chu môi nhìn anh: “Vậy thì đó là cái gì? Rõ ràng lần trước cũng vẫn là hai viên, màu trắng”

“Thuốc bổ”. Anh thản nhiên nói ra mấy chữ: “Uống nhiều thuốc kí©ɧ ɖụ© như vậy rất hại cơ thể, em không cần dùng thuốc bổ để hồi phục sao? Nếu em cảm thấy khỏe rồi thì xuống bên dưới huấn luyện đi”

Thanh Tịnh nghe xong vừa tức lại vừa cảm thấy buồn cười. Sung sướиɠ vì hai viên thuốc đó không phải thuốc tránh thai nhưng lại hậm hực vì Trịnh Minh Viễn bắt cô đi huấn luyện.

Cô phụng phịu ôm lấy cổ anh, kì kèo thương lượng: “Thì ra là thuốc bổ, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, đêm qua anh hành hạ tôi năm lần, tôi cũng phải uống thuốc bổ năm lần. Đại ca, tôi vẫn còn mệt chết. Hôm nay không đi huấn luyện”

“Kẻ thức thời mới là kẻ thông minh”. Trịnh Minh Viễn đương nhiên cưng chiều người phụ nữ của mình, cúi đầu nói: “Ngủ thêm đi, tôi ôm em ngủ”.

———