Chạy Trốn Khỏi Vương Tử Ai Cập Tàn Bạo Cố Chấp

Chương 3: Vật chứng minh nàng đến từ đâu

Thiếu nữ chỉ biết cười cười, cúi đầu cắn xuống nhai thử một miếng.

"Ăn hình như tương ớt ngọt."

"Tương ớt ngọt?"

Sarah chớp chớp mắt.

"Quê hương...... Là cách gọi của quê hương tôi."

Thiếu nữ ngẩn ra, vội mở miệng giải thích.

"Tên gọi này thì ta chưa được nghe qua bao giờ, không bằng ngươi kể với ta về Hittite được không?"

Sarah nắm chặt lấy cánh tay của thiếu nữ, giọng nói ngọt ngào làm nũng nói.

"Chuyện của Hittite? Hả..."

Con ngươi của thiếu nữ chợt chuyển động vài vòng, lông mi rung động.

Đây chỉ là lý do mà nàng nói bừa ra, làm sao có thể biết nơi đó là nơi như thế nào chứ?

"Không khác Ai Cập nhiều lắm, mọi người ở nơi đó đều ăn, ăn cơm?"

Thiếu nữ lúng túng nói.

"Cơm là gì?"

Sarah rất hào hứng dò hỏi.

"Ừm... Đó là một loại thức ăn."

Thiếu nữ mím môi nghiêm túc trả lời.

Sau khi ăn xong bánh mì là đến thời gian ngủ trưa, Sarah nhiệt tình mời thiếu nữ ngủ chung một cái giường với nàng ta, về phần Titan, buổi chiều hắn chuẩn bị đi thần miếu xin nghỉ ngơi vài ngày, cho nên buổi trưa để hắn ngủ ở trên giường làm bằng đá trước cửa nhà là được.

Ánh nắng chói chang chiếu sáng lớp bụi bặm nhỏ li ti đang bay bổng trong không khí.

Trong căn phòng được làm bằng đất bùn cực kỳ khô ráo, có tiếng quạ kêu vang lên ở bên ngoài, căn phòng tương đối yên tĩnh có thể nghe rõ tiếng bọ cánh cứng bò sát trên mặt đất.

Không biết lại qua bao lâu, giống như dòng thời gian đã biến mất trong logic, mặt trời liên tục chiếu rọi sự sống của muôn loài, bên trong màn lụa bay nhẹ trước đầu giường, một thân ảnh nhỏ nhắn chậm rãi ngồi dậy.

Tầm mắt của thiếu nữ dừng lại trên khuôn mặt đang chìm vào giấc ngủ sâu của Sarah nằm bên cạnh, sau đó mới ngồi dậy rón rén ra khỏi giường, nàng nhanh chóng tìm thấy áo choàng bị vứt ở trên một cái vại ngói gần cửa, vội vàng cúi người cẩn thận lục lọi bên trong áo choàng, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc đồng hồ được giấu kỹ bên trong áo choàng.

Chiếc đồng hồ này có kiểu dáng rất cũ kỹ, dây đồng hồ màu đen bị mài mòn rất nhiều, trên mặt đồng hồ thậm chí có một vết rách thật lớn, thoạt nhìn không hợp với toàn bộ hoàn cảnh.

"Hai giờ, mười... mười lăm..."

Thiếu nữ đọc nhẩm con số trên đó, kèm theo sự rung động của kim giây, trong lòng nàng cũng dần dần buông xuống một tảng đá lớn, như đang thầm an ủi cho linh hồn vốn nhỏ bé yếu ớt của mình, nàng chợt cúi đầu hôn lên mặt ngoài của chiếc đồng hồ cũ.