Chạy Trốn Khỏi Vương Tử Ai Cập Tàn Bạo Cố Chấp

Chương 2: Người Hittite

"Nhưng nàng ta lén lút trốn ở bên cạnh thần miếu, anh tiện tay liền bắt trở về, em không phải nói là đang thiếu một nữ nô hầu hạ chuyện ăn mặc hay sao..."

Titan giải thích, dùng bàn tay thô ráp vuốt ve đầu trọc của mình.

Sau khi thiếu nữ bị cởϊ áσ choàng ra liền im lặng một lúc, ánh mắt nhìn về phía Titan và Sarah, nhưng vẫn không nói một lời.

Mái tóc đen tuyền mềm mại như dòng sông Nile chảy xiết rũ xuống ngang vai, xương quai xanh nhỏ nhắn cùng khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp đến động lòng người.

"Anh xem nàng ta ăn mặc cũng không tầm thường, vải vóc trên người đều được làm bằng vải lụa hoàng kim, trước đây em chưa từng thấy qua."

Sarah có chút sợ hãi rời xa thiếu nữ đang ngồi trên mặt đất, dịch gần đến chỗ Titan sợ hãi dùng khuỷu tay chọc đối phương một cái.

"Đừng nói là... Công chúa hay tiểu thư của nước khác bị anh bắt về nhé!"

"Công chúa tiểu thư sẽ lén trốn ở bên cạnh thần miếu sao!"

Titan hoảng hốt nói.

Trong lúc hai huynh muội nói chuyện, thiếu nữ ngồi trên mặt đất đã chậm rãi đứng lên.

Thiếu nữ vuốt tóc ra sau tai.

Trên da thịt trắng nõn là sắc mặt lo lắng khẩn trương.

"Thực ra, tôi... tôi là người Hittite."

"Cô tên là gì? Là tiểu thư quý tộc đúng không!"

Tâm trạng tò mò của Sarah chiến thắng nỗi sợ hãi, nàng ta cất bước nhảy qua, nhiệt tình giữ chặt tay của thiếu nữ.

"Tôi, tên tôi là Lorna, gần nhất đến tham dự yến hội ở Ai Cập, cho nên mới đi lạc mất người nhà, bọn họ hình như sớm đã trở về Hittite, hai người có thể cho tôi ở nhờ một đoạn thời gian ngắn được không?"

Thiếu nữ cẩn thận mở miệng, đồng thời cởi hoàng kim quấn quanh eo xuống đưa cho Titan.

"Có phiền toái gì hay không?"

Titan nhận lấy hoàng kim quấn eo được thiếu nữ đưa cho, cầm trong tay, trong lúc nói chuyện nhịn không được vuốt ve điêu khắc nhấp nhô phía trên.

"Không đâu, năm ngày sau, tôi có thể đi theo đội thị vệ của công chúa Hittite để trở về quê nhà."

Thiếu nữ hé miệng, nói.

"Được! Ở lại đi! Ở lại đi!"

Sarah trực tiếp kéo thiếu nữ qua tấm thảm bên cạnh ngồi xuống.

"Anh còn chưa đồng ý đâu!"

Titan lầu bầu nói.

"Đừng để ý đến anh ấy, nếu cô đã đến đây rồi, nhà chúng ta liền không lo không có tiền, anh của tôi cũng không cần đi thần miếu để chép sách giúp người ta, anh ấy vui vẻ còn không kịp đâu!"

Sarah cười đem một khối vật thể giống như bánh mì bẻ xuống một khối nhỏ, sau khi nhúng vào nước sốt màu đỏ đặc sệt trong đĩa ngói bên cạnh liền vươn tay đưa bánh mì tới bên miệng thiếu nữ.