Người Nhặt Xác Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Quyển 1-Chương 20: Học viện Y Hòa Bình

Hoa Hạo Minh thấy không hỏi được gì từ trong miệng của Ôn Thu, anh ta hít sâu một hơi, mở cửa nhà tắm ra.

Hạ Bạch và Lận Tường đều nhìn anh ta, thấy sau khi anh ta mở cửa nhà tắm thì bỗng nhiên đóng lại, tay đỡ khung cửa.

Lận Tường cảm thấy chân anh ta giống như nhũn ra, nhưng anh ta là người chơi top 20 trong bảng xếp hạng, sao lại như vậy được chứ.

Càng như vậy, Lận Tường càng căng thẳng, cảm thấy cái ký túc xá này chính là nhà ma bị ác quỷ quấn quanh, hơi thở của cậu ấy có hơi nặng nề, hỏi: “Anh, làm sao vậy?”

Hoa Hạo Minh qua mười mấy giây mới thấp giọng mở miệng: “Muốn biết thì cậu tự vào nhìn đi.”

Lận Tường như một chú mèo ngốc, rõ ràng cực kỳ sợ hãi nhưng lại tò mò vô cùng, cậu ấy bị dụ đi tới, đẩy cửa ra.

“Ụa! ——”

Lận Tường đỡ khung cửa khom lưng ói liên tục.

Mạnh Thiên Hữu cũng chạy lên theo bọn họ, vừa lúc nhìn thấy Lận Tường đẩy cửa ra, Hạ Bạch đến gần nhà tắm rồi chiếu đèn pin điện thoại lên, cậu ta lập tức hét lên một tiếng, tê liệt ngã xuống mặt đất, hai tay ôm đầu mình khóc rống.

Hạ Bạch mở đèn pin điện thoại là muốn tự mình nhìn thử xem có chuyện gì, không ngờ đúng lúc bị Mạnh Thiên Hữu thấy được, đương nhiên chính cậu cũng thấy được cảnh tượng bên trong.

Cậu đi qua đỡ Lận Tường đến mép giường rồi tự mình tiến vào nhà vệ sinh cẩn thận xem xét.

Tiếng khóc càng lúc càng lớn, càng ngày càng thống khổ và hoảng sợ, sau khi Hạ Bạch nhìn một vòng thì đi đến bên người Mạnh Thiên Hữu, duỗi tay cẩn thận vỗ bờ vai của cậu ta, thuần thục nói: “Nén bi thương.”

“Cần nhập liệm không?” Cách Hạ Bạch an ủi người khác có hơi độc đáo, cậu nói: “Tôi sẽ sửa sang lại gương mặt và cơ thể cho người chết, giúp bà ấy khôi phục lại hình trạng lúc còn sống.”

Không biết Mạnh Thiên Hữu có nghe lọt tai hay không, rất lâu đều không phản ứng lại, một hồi sau mới lẩm bẩm nói: “Cậu biết, Hạ Bạch… Cậu có thể, mẹ… Học pháp y…”

Hạ Bạch gật đầu.

Bốn người trong ký túc xá, một người đỡ tường, hai người ngồi liệt, một người đang trong trạng thái hoảng hốt, cậu nhanh chóng chạy xuống ký túc xá tầng dưới.

Rất may mắn, ký túc xá mà bọn họ ở đã sớm cũ nát ẩm ướt đến không giống ký túc xá của học viện Y Hòa Bình trong hiện thực, nhưng đồ đạc bọn họ mang đến vẫn còn, không bị trò chơi cắn nuốt.

Hạ Bạch lấy ra một cái túi vải từ trong túi da rắn trắng xanh của mình rồi nhanh chóng trở lại nhà vệ sinh phòng 405.

Cửa nhà vệ sinh nửa đóng, bốn người bên ngoài nhìn không rõ động tác chi tiết của Hạ Bạch, chờ bọn họ dần bình tĩnh trở lại, không buồn nôn, chân mềm hay sợ hãi nữa thì công việc của Hạ Bạch đã kết thúc rồi.

Cậu ôm Mạnh Tình sạch sạch sẽ sẽ từ cái nhà vệ sinh máu tươi dơ bẩn kia ra ngoài.

Lúc này bọn họ mới phát hiện, thoạt nhìn Hạ Bạch gầy yếu nhưng kỳ thật sức lực rất lớn, có thể ôm một người phụ nữ tầm 1m7 theo kiểu công chúa ra ngoài một cách nhẹ nhàng.

Mái tóc dài của Mạnh Tình rũ xuống bên cánh tay cậu, ướt dầm dề nhưng không thấy một chút vết máu, trên người cũng vậy, mặc chiếc áo sơ mi hồng nhạt sạch sẽ cùng quần ống rộng màu xám, đôi mắt an tĩnh nhắm lại, sạch sẽ mà bình thản, giống như chết đi trong lúc ngủ mơ, hoàn toàn cách rời với cảnh tượng máu me vừa nãy.

“Bà ấy rất sạch sẽ.” Hạ Bạch nói, nói người mẹ hơi có thói thích sạch sẽ này.

Mạnh Thiên Hữu nhìn thấy Mạnh Tình như vậy, trong nháy mắt nước mắt mãnh liệt tràn ra, âm thanh nghẹn ngào mà hô một tiếng mẹ.

Hoa Hạo Minh kéo một cái ga giường từ trên giường xuống trải trên mặt đất, Hạ Bạch đặt Mạnh Tình lên đó, Mạnh Thiên Hữu lập tức lảo đảo chạy tới.

Đáng tiếc, cậu ta mới nắm lấy tay Mạnh Tình không bao lâu thì quản lý ký túc xá dẫn theo bảo vệ trường học tới, mạnh mẽ mang thi thể của Mạnh Tình đi.

Mạnh Thiên Hữu muốn đi lên cướp nhưng bị bảo vệ đá một cước dính vô tường.

Cái gương mặt của quản lý ký túc xá nhăn dúm dó như một bông cúc khô: “Sao có thể để xác chết ở ký túc xá được chứ? Mang đi ngay!”

Tiếp theo bà ta lại bắt lỗi của bọn họ mà quát lớn: “Tắt đèn, sao các cậu lại ở trong ký túc xá nữ vậy hả? Còn muốn ảnh hưởng trường học làm việc có đúng hay không?”

Những người khác không dám cãi lời bọn họ, chỉ có thể nhìn bọn họ mang Mạnh Tình đi giữa tiếng khóc rống của Mạnh Thiên Hữu.

Lận Tường ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài: “Bọn họ mang bác Mạnh đi về phía nhà xác rồi, chẳng lẽ những thầy Đại thể ở nhà xác sẽ thật sự giống như suy đoán của chúng ta, là sinh viên và giáo viên chết ở trong trường đấy à?”

Trước mắt xem ra rất có khả năng này, nhưng bọn họ vẫn chưa thể xác định.

“Có phát hiện gì không?” Hoa Hạo Minh hỏi Hạ Bạch, lại nhìn về phía Ôn Thu.

Ôn Thu đã gần như trở lại bình thường, nhưng nhắc tới thứ vừa mới nhìn thấy thì hô hấp của cô ta vẫn phát run: “Đêm nay tôi nghe thấy nhà tắm có tiếng nước, lúc đi qua nhìn, bà ta đưa lưng về phía tôi, trông giống như đang ngồi trên mặt đất tắm rửa, lúc quay đầu, tôi mới nhìn thấy trong lòng ngực bà ta trống rỗng, ở trước người có một đống thứ màu đỏ mơ hồ.”

Lận Tường chà xát tay, vô cùng muốn uống nước để đè xuống: “Như nhau, có điều lúc tôi nhìn đến, bà ta đã ngã xuống đất, cho nên nhìn đến càng… Trực tiếp.”

Hiện giờ Mạnh Thiên Hữu còn đang thất thần, có lẽ đại não của cậu ta không có cách nào vận chuyển.

Cuối cùng ba người đều nhìn về phía Hạ Bạch, bọn họ biết Hạ Bạch nhìn rõ ràng nhất, còn phục hồi thi thể của Mạnh Tình như cũ.

Thật ra xác chết có thể nói chuyện, pháp y có thể thông qua xác chết để trò chuyện với người chết, phát hiện rất nhiều manh mối. Hạ Bạch chính là sinh viên chuyên ngành pháp y, tuy rằng cậu còn chưa bắt đầu chính thức học nhưng cậu đã coi như là một nửa thầy nhập liệm, có lẽ cậu cũng có thể phát hiện ra cái gì đó.

Quả thật Hạ Bạch không làm bọn họ thất vọng, cậu nói ra suy luận làm ba người đều bừng tỉnh.