Người Nhặt Xác Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Quyển 1-Chương 21: Học viện Y Hòa Bình

Cậu bắt đầu nói từ điểm kích phát ra kết luận này: “Vừa rồi tôi nói bà ấy rất sạch sẽ, chính là bởi vì bản thân bà ấy thật sự sạch sẽ, không phải tôi giúp bà ấy rửa sạch mà là bà ấy sạch đến mức ngay cả nội tạng cũng sạch.”

Ba người lập tức nghĩ tới cái đống bên cạnh Mạnh Tình kia, quả thật, hình như là sạch sẽ, mặc dù mỗi người bọn họ đều chỉ mơ hồ kinh hoảng mà nhìn thoáng qua.

Lận Tường: “Hạ Bạch, cậu không phải, không phải muốn nói…”

Hạ Bạch: “Bà ấy ở nhà tắm, mở vòi hoa sen, ngồi ở chỗ đó là đang rửa sạch nội tạng của chính mình.”

Ba người đều kinh sợ, ngay cả Mạnh Thiên Hữu cũng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Hạ Bạch.

Hạ Bạch lại nói: “Buổi tối ngày đầu tiên Ôn Thu nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm, chắc cũng là bà ấy đang tắm. Buổi tối ngày hôm đó bà ấy tắm rửa một cách bình thường, nhưng chắc đã dùng sức chà quá mức, khiến làn da của mình bị rách nên mới có máu loãng.”

Vậy phải chà đến mức nào mới có nhiều máu loãng như vậy?

Ôn Thu trực tiếp cảm thụ được việc này nên là người hoảng sợ nhất, hình như buổi tối ngày hôm đó cống thoát nước của nhà tắm còn bị tắc, khi cô ta đi xem vào buổi sáng ngày hôm sau, phòng tắm lại sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.

Lận Tường: “Hoàn toàn không giống tình huống của Tống Minh Lượng, đây là đang xảy ra chuyện gì?”

Hạ Bạch nói ra điểm quan trọng: “Cậu quên rồi à, bà ấy hơi có thói thích sạch sẽ.”

“Đúng vậy.” Lận Tường nhớ tới buổi sáng ngày đầu tiên trong trò chơi, Mạnh Tình nhìn thấy chút vết bẩn trên giày của Mạnh Thiên Hữu, bà ta lập tức ngồi xổm xuống lau cho cậu ta: “Nhưng thói thích sạch sẽ cũng không nghiêm trọng lắm mà, tôi thấy bà ta vẫn chịu đựng được nhà ăn dính đầy dầu mỡ đó thôi.”

Mạnh Thiên Hữu hoảng hốt nói không nên lời, là bạn cùng phòng của Mạnh Tình, lời nói của Ôn Thu có sức thuyết phục nhất: “Đúng thật là bà ta có thói ở sạch rất nhỏ, cũng quả thực không nghiêm trọng như vậy.”

“Ngay từ đầu bà ấy chỉ có thói sạch sẽ rất nhỏ, nhìn thấy giày của Mạnh Thiên Hữu bẩn thì sẽ đi lau. Sau đó, bà ấy đi nhà xác, thói sạch sẽ tăng lên, nhìn thấy Mạnh Thiên Hữu mới tắm xong đều muốn dùng khăn ướt cồn lau cho cậu ta, điều này xuất hiện vào ban ngày, còn vào đêm khuya thì sẽ không còn là phạm trù bình thường nữa.”

Ba người đều sửng sốt.

Hạ Bạch: “Thói sạch sẽ này bị phóng đại vặn vẹo đến trình độ khủng bố không giống người bình thường, bà ấy cảm thấy không chỉ bên ngoài dơ, bên trong chính mình cũng dơ đến khó mà chịu nổi, cho nên mới triệt để rửa sạch bản thân mình từ ngoài vào trong.”

Lận Tường kích động nói: “Là như vậy! Hạ Bạch cậu thật lợi hại!”

Lần này trong lòng Hoa Hạo Minh không chế giễu cái người thổi Hạ - Lận Tường này nữa, đây quả thật là manh mối quy luật quan trọng và rõ ràng nhất mà bọn họ phát hiện được từ khi tiến vào trò chơi.

Hạ Bạch nhìn về phía Mạnh Thiên Hữu bên cạnh, xác nhận cuối cùng: “Chúng tôi nói đúng không? Bà ấy hơi có thói thích sạch sẽ nhỉ?”

Mạnh Thiên Hữu cười một tiếng, lại bắt đầu khóc, vừa cười vừa khóc trong chốc lát, cúi đầu: “Vốn dĩ bà ấy không có thói thích sạch sẽ, bà ấy là phục vụ của một nhà hàng, làm sao mắc chứng thích sạch sẽ được chứ?”

“Về sau, bà ấy cùng với một người đàn ông có vợ có tiền sinh ra tôi, người đàn ông kia ly hôn cũng không cưới bà ấy, nói bà ấy dơ, ngày đó bà ấy về nhà nhốt chính mình trong nhà tắm hơn ba tiếng đồng hồ, từ đó về sau, bà ấy bắt đầu thích sạch sẽ.”

“Như vậy thì sạch sẽ được hả? Như vậy mà là một người có thói thích sạch sẽ ư?” Tiếng cười của cậu ta hơi mang theo sự chế giễu.

Lận Tường nghe không nổi nữa, cậu ấy đứng lên nói: “Người khác có thể nói bà ta làm người thứ ba phẩm hạnh có vấn đề, chúng tôi có thể nói bà ta ích kỷ, nhưng cậu - đứa con trai này không có tư cách nói bà ta như vậy, ít nhất bà ta là một người mẹ tốt, không làm gì có lỗi với cậu!”

Bọn họ đều nhớ rõ, lần đầu tiên Mạnh Thiên Hữu bị lựa chọn, Mạnh Tình sợ tới mức thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống, nhưng bà ta vẫn không chùn bước mà thay Mạnh Thiên Hữu đi vào nhà xác.

Buổi sáng ngày hôm nay, Tống Cường hỏi Mạnh Thiên Hữu muốn đi thay Mạnh Tình hay không, Mạnh Tình đã dị thường, vẫn lẩm bẩm Mạnh Thiên Hữu không thể đi rồi tự mình bước vào nhà xác một lần nữa.

Bọn họ không biết người bị biến dị có mạch suy nghĩ rõ ràng hay không, có thể ý thức được chính mình đã không còn là người bình thường hay không, bọn họ chỉ nhớ tới dáng vẻ lúc Mạnh Tình đi ra từ nhà xác lần thứ hai, đôi mắt trống rỗng nhìn Mạnh Thiên Hữu.

Mạnh Thiên Hữu cười một tiếng: “Bà ấy sinh tôi ra, bà ấy đối tốt với tôi, chỉ muốn dùng tôi để được gả cho người đàn ông kia thôi.”

Lận Tường: “Cho nên đã thay thế cậu hiến mạng sống trong trò chơi kinh dị nguy hiểm này à? Bà ta chết thay cậu trong trò chơi thì có thể gả đi ư?”

“Đừng nói những thứ này nữa.” Hoa Hạo Minh đã thấy rất nhiều chuyện tương tự trong trò chơi rồi, anh ta kêu dừng cuộc trò chuyện vô nghĩa này: “Nếu Mạnh Tình là biến dị thói thích sạch sẽ một cách vặn vẹo, vậy Tống Minh Lượng thì sao?”

Hạ Bạch ngẫm nghĩ: “Có thể là thói thích rình trộm.”

Lận Tường: “A! Đúng! Đúng đúng đúng, rất phù hợp!”

“Chờ chút! Tống Minh Lượng đâu?” Bỗng nhiên cậu ấy lại hỏi.

Hạ Bạch nói: “Vừa nãy lúc tôi đi xuống thì phát hiện cậu ấy đang đứng ở cửa phòng 405.”

Hoa Hạo Minh nhìn thoáng ra bên ngoài: “Cậu ta đi mất rồi.”

Lận Tường: “Tối hôm qua cậu ta điên cuồng muốn tiến vào ký túc xá của bọn tôi, vừa nãy Tống Cường sợ hãi xảy ra chuyện nên không dám đi lên, vẫn đang ở trong ký túc xá của bọn tôi!”

Ba người nhìn lẫn nhau, lập tức chạy ra ngoài ký túc xá.

“Hạ Bạch.” Mạnh Thiên Hữu đột nhiên gọi cậu lại.

“Hử?” Hạ Bạch mờ mịt quay đầu nhìn về phía cậu ta.

Mạnh Thiên Hữu vẫn luôn cúi đầu thì giờ lại ngẩng đầu nhìn về phía cậu: “Trước kia tôi vẫn luôn cho rằng như vậy.”

Nói xong câu đó, nước mắt của cậu ta lại tiếp tục bao phủ gương mặt mình.

Hạ Bạch biết những lời này là trả lời cho câu nào, cậu “Ừm” một tiếng, không nói cái gì khác rồi đuổi theo Lận Tường và Hoa Hạo Minh.

Đằng trước, Lận Tường vừa chạy vừa nói: “Không có việc gì, bọn họ sẽ không sao đâu, nếu như xảy ra chuyện gì lớn thì chắc chắn sẽ có tiếng, giống kiểu thét chói tai của Ôn Thu đó.”

Cậu ấy nghĩ sai rồi.

Cậu ấy sót mất một khả năng, đó là muốn kêu nhưng lại kêu không được.

Miệng của Tống Cường bị xé rách hoàn toàn.

Với cách thức mà bọn họ không thể tưởng tượng nổi.