Lần này Mạnh Tình và Ôn Đông vẫn như cũ không đến nửa tiếng đã ra.
Bọn họ vừa ra ngoài, Ôn Thu đã vội vàng đi đến bên cạnh Ôn Đông, hỏi cậu ta: “Thế nào?”
Có hai ví dụ ở trước, Ôn Đông không xác định nói: “Em cảm thấy không có việc gì, không biết cảm giác của em có đúng không.”
Trước mắt Mạnh Tình không có người tới gần, ngày hôm qua bà ta đi ra, Mạnh Thiên Hữu lập tức đi đến đón, lần này tuy cậu ta có tiến đến vài bước, nhưng không tới gần, duy trì khoảng cách vài bước.
Thế nhưng Mạnh Tình cũng không tiến lên ôm lấy Mạnh Thiên Hữu giống ngày hôm qua, chỉ là đôi mắt bà ta nhìn Mạnh Thiên Hữu lúc mới ra, hiện lên trống rỗng.
Mấy người âm thầm đánh giá bà ta, cái gì cũng không nói.
Tiết giải phẫu buổi chiều, lại là thầy trò hai người Hạ Bạch và giáo sư Lưu giao lưu hài hòa.
Lần này miệng của thầy Đại Thể vẫn bị khâu như cũ, Hạ Bạch đưa ra ý kiến cắt mở đường khâu miệng, học khoang miệng, bị giáo sư Lưu nuông chiều cậu từ chối.
Quả nhiên có vấn đề.
Bọn họ đều nghĩ tới cách nói sau khi chết bịt miệng kia của Tống Cường.
Buổi tối ngày hôm nay, mấy người chơi đều có tâm sự nặng nề. Ngoại trừ nhóm của Hạ Bạch, ba gia đình khác, mỗi nhà đều có người từng vào nhà xác, buổi tối lại không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ôn Thu đi qua nói với Hạ Bạch: “Hạ Bạch, làm phiền cậu quan sát Ôn Đông một chút, một khi nó có vấn đề gì thì lập tức gửi tin nhắn cho tôi.”
Hạ Bạch gật đầu.
Hoa Hạo Minh hỏi: “Cô thì sao?”
“Nếu đêm nay Mạnh Tình lại đến nhà tắm, tôi nhất định sẽ nhìn xem rốt cuộc bà ta đang làm gì.” Ôn Thu nói: “Chỉ là, tôi chỉ có một mình, hơn nữa bà ta đã đi qua nhà xác hai lần, nếu có nguy hiểm, tôi gửi tin nhắn cho anh, anh nhất định phải tới.”
Hoa Hạo Minh đồng ý.
Học xong lớp buổi tối, sau khi trở lại ký túc xá, bầu không khí căng thẳng hơn hai đêm trước rất nhiều.
Ôn Đông không ngừng rung chân, nhìn rất căng thẳng, cậu ta là người đầu tiên sau khi vào nhà xác, biết chính mình có thể sẽ biến dị, nhưng không biết chính mình sẽ biến thành bộ dạng gì.
Vì trấn an cậu ta, Hạ Bạch ngồi nói chuyện với cậu ta một lúc. Sắp phải tắt đèn, lúc Hạ Bạch muốn lên giường, đột nhiên Ôn Đông kéo cậu lại.
Hạ Bạch quay đầu nhìn về phía cậu ta, thấy cậu ta đang nhìn chằm chằm mình, nói cụ thể hơn, là nhìn chằm chằm môi của mình, ánh mắt chuyên chú sâu thẳm.
“Hạ Bạch, môi của cậu hồng thật.”
Hạ Bạch cũng nhìn chằm chằm cậu ta vài giây, kéo tay cậu ta ra rồi lên giường.
Đồng hồ trên giường chỉ mười hai giờ, toàn bộ trường học bỗng chốc lâm vào bóng tối.
Mạnh Thiên Hữu: [Ôn Đông cũng dị thường rồi. ]
Cậu ta vẫn luôn nằm ở trên giường không lên tiếng, đang căng thẳng chú ý tình huống của ký túc xá.
Hạ Bạch không trả lời cậu ta, hai người trong ký túc xá dị thường, một người muốn cởϊ qυầи của cậu, một người nói môi cậu hồng, Hạ Bạch quấn chặt chăn nhỏ.
Ký túc xá lâm vào an tĩnh, hai người còn bình thường luôn chú ý đến động tác của hai người dị thường.
02:05 đêm, Ôn Đông giường đối diện Hạ Bạch hành động trước. Cậu ta từ trên giường bò xuống, lục lọi khắp nơi trong ký túc xá.
Người giường số bốn đều căng chặt thành xác ướp, sau khi Hạ Bạch quét qua, đành phải tự mình trở người, nhìn trộm xuống phía dưới.
Ôn Đông tìm một cái gương.
Lúc Hạ Bạch đang định xem cậu ta muốn làm gì thì một tiếng thét hoảng sợ chói tai đánh vỡ sự tĩnh lặng của ký túc xá.
Tiếng thét chói tai đến từ tầng trên, đến từ chị gái của Ôn Đông đang cầm gương, Ôn Thu.
Tiếng thét chói tai này quá khủng hoảng quá vang dội, đến cả tầng dưới bọn họ cũng nghe được rành mạch, dường như cô ta đã gặp phải chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.
Hạ Bạch trực tiếp từ trên giường nhảy xuống, vọt lên tầng trên. Tối hôm qua cậu nhìn thấy Tống Minh Lượng rời khỏi ký túc xá, không chịu trừng phạt gì, cho nên rời đi không chút dài dòng.
Mạnh Thiên Hữu do dự một chút, bạn cùng phòng của Ôn Thu chính là Mạnh Tình, cậu ta vẫn leo xuống đuổi theo.
Hạ Bạch gặp được Hoa Hạo Minh và Lận Tường ở cửa thang, ba người không nói gì, không chậm trễ một giây mà chạy đến ký túc xá của Ôn Thu.
Cửa phòng 405 vẫn đang đóng, Hoa Hạo Minh kêu một tiếng Ôn Thu, bên trong truyền đến tiếng đáp lại mang theo tiếng khóc nức nở yếu ớt.
Anh ta trực tiếp đá văng cửa, mùi tanh nồng nặc ập vào trước mặt, khiến cho dạ dày cuồn cuộn một trận.
Hạ Bạch ấn sáng điện thoại, chiếu về phía nhà vệ sinh.
Cấu trúc của phòng ký túc xá nam nữ là như nhau, nhà vệ sinh bên cạnh giường số bốn, không gần ban công, là kín. Nhà vệ sinh mở một nửa, nhưng không thấy rõ bên trong.
Mặt đất bên ngoài tràn ra một bãi máu, máu kia chảy qua chân của Ôn Thu, thậm chí còn đang tràn ra ngoài.
Ôn Thu ngồi liệt ở cửa nhà vệ sinh, quần áo trắng cùng với tóc đều bị nhuốm đỏ, ngồi ở cửa nhà vệ sinh âm u cũ nát vừa khủng bố vừa đáng thương.
Hoa Hạo Minh hỏi cô ta làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, cô ta chỉ hoảng hốt phát ra mấy tiếng ưm a vô nghĩa, trong mắt tan rã giống như còn ảnh ngược cảnh tượng đáng sợ vừa rồi nhìn thấy.
Đêm nay cô ta vẫn luôn không ngủ, căng thẳng mà bọc trong chăn.
Quả nhiên đêm nay Mạnh Tình lại đến nhà tắm.
Cô ta từ đầu đến cuối nghe rõ rành mạch, nghe thấy Mạnh Tình xuống giường, nghe thấy Mạnh Tình mở cửa nhà vệ sinh, nghe thấy nhà tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Lúc đầu cô ta không nhúc nhích, nghe tiếng nước chảy rào rào kia thì làm chuẩn bị tốt tâm lý, tối hôm qua cái bóng người máu nhìn chằm chằm cô ta đã để lại cho cô ta bóng ma tâm lý nghiêm trọng.
Cái tên chó Hoa Hạo Minh kia cứ lôi chuyện cô ta không phải là lần đầu tiên tiến vào trò chơi ra nói, nhưng nỗi sợ bản năng con người trải qua một lần là có thể biến mất sao? Cô ta chẳng qua chỉ vào trò chơi nhiều hơn người khác hai lần mà thôi, không phải thánh thần.
Thẳng đến, cô ta lại ngửi thấy mùi máu tanh không thuần túy kia, cô ta biết mình không thể không đi nhìn.
Cô ta lấy tốc độ còn chậm hơn tối hôm qua, trong bóng tối, lẳng lặng di chuyển đến cửa nhà vệ sinh, đến cả hô hấp cũng ngừng theo bản năng.
Không cần cô ta cố ý mở cửa, kẹt cửa rộng mở đủ để cô ta nhìn vào bên trong.
Đôi tay của cô ta đè vào máu tươi, quỳ rạp trên mặt đất, tận lực hạ thấp ánh sáng điện thoại chiếu vào độ cao và phạm vi hạn chế trong nhà tắm đen kịt.
Một đóm sáng yếu ớt của điện thoại di chuyển vào trong nhà tắm ẩm ướt tối đen, không có cách nào chống lại bóng tối tràn ngập trong nhà tắm, nhưng có thể đẩy lùi bóng tối trước mắt mọi người, lưu lại một tầng lăng kính mờ nhạt.
Một bóng người đang ngồi dưới đất đưa lưng về phía cô ta, nước từ vòi hoa sen chảy xuống đầu, chảy xuống toàn thân.
Làn da của Mạnh Tình rất trắng, có đầu tóc quăn đen dài, ở dưới hoàn cảnh tối tăm, tóc đen rũ sau lưng bị hòa tan trong bóng tối, cơ thể trắng nõn như bị chia cắt thành hai khối.
Hình như chú ý thấy có người nhìn bà ta, bà ta chậm rãi quay đầu.
Trên gương mặt đầy bọt nước, miệng há to, ánh mắt trống rỗng.
Cơ thể nhương theo động tác bà ta quay đầu mà xoay về phía sau.
Ôn Thu nhìn thấy cơ thể của bà ta cùng với thứ che ở bên trong, một tiếng thét chói tai theo bản năng xông ra, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Cống thoát nước tắc nghẽn trong phòng tắm ẩm ướt, Mạnh Tình chỉ còn lại một cái khoang trống rỗng.