Sau khi nhìn thấy danh sách, ngoại trừ chị em Ôn Thu và Ôn Đông, những người khác theo bản năng muốn đi nhìn Mạnh Tình, lại sinh sôi nhịn xuống.
Ngày hôm qua giáo viên phụ đạo chọn Mạnh Thiên Hữu, Mạnh Tình đi thay cậu ta, buổi tối trở về đã dị thường rồi. Kết quả hôm nay lại đến lượt bà ta, nếu bà ta lại đi một lần nữa, ai cũng không biết được bà ta sẽ như thế nào.
Có thể, bà ta sẽ không sống nổi nữa.
Cũng có thể, bà ta sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.
Tống Cường lập tức hỏi ngay Mạnh Thiên Hữu: “Ngày hôm qua mẹ cậu đi thay cậu, hôm nay cậu muốn đi thay bà ấy không?”
Biểu tình khó xử cùng với ánh mắt né tránh của cậu ta đã nói nên tất cả, mọi người cũng đều biết cậu ta không muốn đi thay mẹ, mọi người cũng biết suy nghĩ của cậu ta là suy nghĩ gì. Nếu cậu ta đi thay mẹ thì sẽ có thêm một người dị thường, nếu mẹ của cậu ta đã dị thường, không bằng đi thêm một lần.
Như vậy, cả màn trò chơi cậu ta đều sẽ an toàn.
Nếu người khác có thể nghĩ ra suy nghĩ của cậu ta là gì, chứng minh quyết định này có thể hiểu được, không phải không lý tính, chỉ là khó tránh khỏi máu lạnh ích kỷ .
Dường như Mạnh Tình không cảm thấy như vậy, Tống Cường vừa hỏi xong, bà ta đã ngẩng đầu nói: “Không, Thiên Hữu không thể đi, tôi đi, tôi đi… Đi nhà xác.”
Hạ Bạch quay đầu nhìn về phía bà ta, Mạnh Tình giống Tống Minh Lượng, hình như vào ban ngày tư duy vẫn còn nhiều ít giữ được nét của người bình thường, bởi vậy mà không có vẻ đáng sợ. Bà ta mặc áo dài quần dài, lại che không được mùi tanh rất nhỏ trên cơ thể.
Ôn Thu nói tối hôm qua không biết bà ta đang làm cái gì trong nhà tắm, làm ra rất nhiều máu, mùi tanh này hẳn là mùi máu tanh nhưng lại không hoàn toàn.
Nếu mẹ con bọn họ quyết định như vậy thì những người khác không quan tâm nữa, bọn họ cũng không có tư cách này.
Dư lại chính là Ôn Đông. Hiển nhiên Ôn Thu không muốn cậu ta đi, cô ta là người cảm nhận sâu sắc nhất sự quỷ dị của người từng đi qua nhà xác.
Giữa giờ ăn trưa, cô ta lại tới bàn bên này của họ.
Ôn Thu: “Hoa Hạo Minh, chúng ta nói chuyện.”
Hoa Hạo Minh luôn không thích loanh quanh lòng vòng vô nghĩa: “Cô nói thẳng.”
Ôn Thu: “Anh có thể đi thay em trai của tôi không, điều kiện anh ra.”
Hoa Hạo Minh: “Không thể.”
Không ngờ anh ta từ chối dứt khoát như vậy, Ôn Thu dừng một chút: “Bao nhiêu tiền đều được, anh muốn vũ khí cũng được.”
Hoa Hạo Minh: “Xin lỗi, tôi cũng không nắm chắc.”
“Sao anh có thể không nắm chắc? Top 20 người chơi trong bảng xếp hạng, thành viên đội tấn công của cục quản lý trò chơi, anh có thể không nắm chắc ư?” Có lẽ Ôn Thu hơi sốt ruột, trực tiếp nói ra tin tức bùng nổ.
Hạ Bạch và Lận Tường liếc mắt nhìn Hoa Hạo Minh một cái rồi lại cúi đầu ăn cơm, làm bộ như không nghe thấy gì.
Hóa ra “Bộ phận khác” mà lão Dương nói gọi là cục quản lý trò chơi.
Hoa Hạo Minh vẫn không dao động: “Nếu cô biết tôi là thành viên của đội tấn công, cô chắc chắn đã biết lý tưởng của đội chúng tôi, vượt ải trò chơi là hàng đầu, mạng người đều phải để sau. Tôi đi rồi xảy ra chuyện, em trai của cô có thể vượt ải trò chơi sao?”
Ôn Thu bị anh ta nghẹn họng đến không nói gì được nữa, hít sâu mấy hơi: “Anh quả thật giống như trong lời đồn, người đáng ghét nên chết.”
“…”
Ôn Đông cũng qua đây. Cậu ta biết chị qua đây là vì cái gì, cảm thấy việc này cậu ta nên tự mình nói mới có thành ý.
“Anh Hoa, không phải anh rất lợi hại sao? Nếu anh có cách, nhà của chúng tôi có chút tiền, có thể…”
Hoa Hạo Minh giống như cái máy cự tuyệt vô tình, thái độ của Ôn Đông rất tốt, anh ta cũng không cho cậu ta cơ hội nói xong: “Xin lỗi, tôi không có cách.”
Ôn Thu thấy thế càng tức: “Đừng cầu anh ta, chị đi thay em!”
Ôn Đông hiểu rõ thái độ của Hoa Hạo Minh, cậu ta nói: “Em tự đi.”
“Em đi? Nếu em xảy ra chuyện gì, chị phải ăn nói sao với ba mẹ đây?” Vừa nghe câu này, cô ta vẫn còn đang tức giận, cơn giận lại nổi lên thay vì hạ xuống.
Ôn Đông nói: “Cái gì là chị ăn nói sao? Chúng ta đều là con của ba mẹ, đều giống nhau, chị xảy ra chuyện em cũng không biết ăn nói sao.”
Ôn Thu cười một tiếng: “Chúng ta không giống nhau.”
Ôn Đông nhíu mày: “Chỉ có chị cảm thấy không giống nhau.”
Ôn Thu còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thoáng qua ba gương mặt hóng hớt kia, cô ta túm lấy Ôn Đông rời khỏi nhà ăn.
Sau khi bọn họ rời đi, Lận Tường như đứa trẻ tò mò lập tức hỏi: “Anh, vừa rồi Ôn Thu nói Cục quản lý trò chơi là cái gì? Đội tấn công chẳng lẽ chính là đội cảm tử không ngừng tiến vào trò chơi mà anh nói sao? Anh vậy mà là người chơi trong top 20 của bảng xếp hạng!”
“Sau khi trò chơi phủ xuống thì đã xuất hiện rất nhiều người chơi tổ chức đoàn đội, Cục quản lý trò chơi là một trong những tổ chức tương đối giống chính phủ, chính là cục quản lý trò chơi và dị thường.” Hoa Hạo Minh đơn giản giải thích một câu, hỏi: “Chẳng lẽ tôi không giống sao?”
Trong lòng Lận Tường nói có hơi không giống.
Tuy không biết thế giới này có bao nhiêu người chơi nhưng top 20 nói thế nào cũng là có tên có họ, hơn nữa đội tấn công, vừa nghe đã thấy rất vĩ đại rất trâu bò.
Thoạt nhìn ngày thường Hoa Hạo Minh tùy tùy tiện tiện, thật sự không giống người lợi hại như vậy.
Cậu ấy lại nhớ đến tối hôm qua, cậu ấy dùng hết sức cũng ngăn không được then chốt cửa nhưng lại bị kiếm mềm không biết xuất hiện từ nơi nào của Hoa Hạo Minh nhẹ nhàng khóa chặt.
“Giống giống giống, chính là vừa rồi cô ấy nói anh giống như trong lời đồn, nghe không giống lời hay.”
Hoa Hạo Minh không thèm để ý nói: “Thanh danh của tôi trong đội thuộc về rất tốt rồi.”
“…”
Đội này của mấy anh không là một nhóm người vĩ đại hợp thành, khiến người nghe đều rơi nước mắt sao?
Lận Tường: “Nhất định có hiểu lầm gì đó, nhưng anh tỏ ra lạnh lùng như vậy, quả thật dễ dàng bị hiểu lầm.”
Cậu ấy nói xong, lập tức tự tìm mất mặt hỏi: “Anh, nếu ngày mai giáo viên phụ đạo chọn em, anh cũng sẽ không đi thay em hả, dù cho em đưa anh một trăm triệu?”
“Ừm, sẽ không.” Hoa Hạo Minh trả lời vô cùng khẳng định, mảy may không biết anh ta sẽ tổn thương trái tim của một chàng trai trẻ: “Ngoại trừ Hạ Bạch, tôi sẽ không đi thay cho bất cứ kẻ nào.”
“…?” Hạ Bạch mờ mịt chậm rãi ngẩng đầu.
Lận Tường vừa hâm mộ vừa cảm khái: “Không hổ là bạn bè bà con xa của Hạ Bạch.”
“…”
Hạ Bạch vội vàng nuốt cơm trắng ở trong miệng: “Tôi không cần anh đi thay tôi.”
“…”
Cuối cùng, buổi chiều ngày hôm nay là Mạnh Tình và Ôn Đông đi chuẩn bị bài giảng.
Bọn họ vẫn giống như lúc trước, đứng chờ ở bên ngoài tòa nhà thí nghiệm giải phẫu.
Mặt Ôn Thu vẫn luôn lạnh lùng, Hoa Hạo Minh chủ động chào hỏi cô ta, cô ta cũng chẳng thèm để ý.
Lận Tường nhỏ giọng nói: “Anh, có đôi khi anh rất thẳng nam.”
Hoa Hạo Minh: “Chắc là bị đội trưởng của chúng tôi ảnh hưởng.”
Có thể là bởi vì bọn họ đã biết anh ta là thành viên đội tấn công của Cục quản lý trò chơi, lúc anh ta nói chuyện rất tùy ý nhắc đến tiểu đội của mình.
Lận Tường nhân cơ hội hỏi: “Anh, đội trưởng của các anh có phải rất lợi hại không?”
Hoa Hạo Minh hít sâu một hơi, một bộ rất đau răng nói: “Đừng hỏi.”
Lận Tường lập tức ngoan ngoãn không hỏi, cậu ấy luôn tò mò nhưng có giới hạn.
Nhưng trái lại Hạ Bạch có chút tò mò, là người như thế nào mà có thể khiến Hoa Hạo Minh có bộ dáng này.