Người Nhặt Xác Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Quyển 1-Chương 17: Học viện Y Hòa Bình

Lận Tường thở hổn hển gửi tin nhắn cho Hạ Bạch, lại thấp giọng hỏi Hoa Hạo Minh: “Anh, bây giờ Tống Minh Lượng đáng sợ như vậy, Hạ Bạch phải làm sao đây?”

Hoa Hạo Minh nói: “Bảo Hạ Bạch trở về giường nằm, mặc kệ xảy ra cái gì cũng đừng lên tiếng, có nguy hiểm thì gửi tin nhắn cho chúng ta.”

Lận Tường vội vàng dựa theo lời nói của Hoa Hạo Minh gửi tin nhắn cho Hạ Bạch.

Hoa Hạo Minh cũng nhìn điện thoại, Ôn Thu vẫn luôn không trả lời anh ta, không biết có phải ngủ rồi hay không.

Sau khi Hạ Bạch nhận được tin nhắn của Lận Tường thì lập tức chạy lên giường, đắp chăn đàng hoàng, phát ra tiếng hít thở, liền mạch lưu loát.

Khi Tống Minh Lượng trở về, cậu nhạy bén ngửi thấy mùi máu tanh, ở dưới chăn, nhẹ nhàng liếʍ môi dưới, tiếp tục phát ra tiếng hít thở ngủ say.

Tống Minh Lượng tới giường cậu nhìn cậu một lát, lại chạy tới giường của Mạnh Thiên Hữu, nghiêng người nằm ở bên cạnh cậu ta. Giường ký túc xá rất nhỏ, hai nam sinh nằm gần như dán sát vào nhau, Mạnh Thiên Hữu không thoải mái mà động đậy một chút, không có tỉnh.

Đêm nay, Tống Minh Lượng cứ nằm ở bên cạnh Mạnh Thiên Hữu.

Đêm nay, Hoa Hạo Minh vẫn luôn không nhận được tin trả lời của Ôn Thu.

Ngày hôm sau, buổi sáng ký túc xá bị một tiếng thét hoảng sợ chói tai kéo mở màn.

Hạ Bạch lập tức mở bừng mắt, quay đầu nhìn về phía giường của Mạnh Thiên Hữu, nơi đó, Mạnh Thiên Hữu đang thong thả ung dung ngồi dậy, Tống Minh Lượng không biết trở về giường của chính mình khi nào.

Tiếng thét chói tai không phát ra từ ký túc xá của bọn họ.

“A! A a a!” Mạnh Thiên Hữu thiếu chút nữa từ trên giường rơi xuống: “Sao trên người tôi, trên giường tôi lại có máu thế này? Tôi bị làm sao vậy!”

Hạ Bạch: “…”

Mặt Hạ Bạch lộ vẻ mờ mịt, nỗ lực không nhìn Tống Minh Lượng.

Trong ký túc xá chỉ có Ôn Đông hoang mang rối loạn giúp Mạnh Thiên Hữu kiểm tra: “Làm sao vậy? Sao lại có máu?”

Sau khi Lận Tường vội vàng chạy tới thì thấy một màn này, quỷ dị trầm mặc vài giây, sau đó cậu ấy nói: “Tình huống của cậu rất giống với nam sinh phòng 307, nam sinh kia nói cậu ta bị quỷ dâʍ ɭσạи.”

“…?”

Lận Tường giải thích: “Lúc sáng cậu ta thức dậy, phát hiện quần áo của mình bị lột hết, chỗ ngực còn có một dấu tay máu, cậu ta lập tức hoài nghi mình bị quỷ dâʍ ɭσạи.”

“…”

Mạnh Thiên Hữu lập tức cúi đầu nhìn, cậu ta ngủ không thay quần áo, mặc quần thể thao co giãn, quần vẫn còn tốt.

Ký túc xá lại xuất hiện một trận trầm mặc, trong không gian yên tĩnh, Mạnh Thiên Hữu mắng một câu: “Cái quỷ gì vậy trời!”

Hiển nhiên cậu ta không thể nhẹ nhõm được, dù thế nào đi nữa, có thể vào đêm qua đã có cái thứ máu me nhầy nhụa gì đó ở trên giường của cậu ta, đáy lòng cậu ta bắt đầu vô thức nổi da gà, nhanh chóng chạy vào trong nhà tắm.

Bên ngoài ký túc xá rất náo nhiệt, Ôn Đông thấy Mạnh Thiên Hữu vào nhà vệ sinh thì tò mò đi xem vị bạn học bị quỷ dâʍ ɭσạи kia.

“Tôi nói với cậu này, chính là vị bạn học cao cao tráng tráng kia.” Lận Tường đi theo ra ngoài.

Ký túc xá chỉ còn lại hai người Hạ Bạch và Tống Minh Lượng, Hạ Bạch ngồi ở trên giường chơi điện thoại, vẫn luôn không nhìn Tống Minh Lượng.

Lận Tường: [Vừa rồi gửi tin nhắn nói cho Ôn Đông và Mạnh Thiên Hữu, anh Hoa cũng nói cho Tống Cường.]

Quả thật nên nói cho bọn họ, kỳ thật từ tối hôm qua đã nên nói cho bọn họ rồi.

Hạ Bạch mở to đôi mắt đơn thuần vô tri nhìn về phía nhà vệ sinh, chỉ là không biết lúc này Mạnh Thiên Hữu ở bên trong có cảm thụ gì.

Cậu ta tắm ở bên trong tốn rất nhiều thời gian, sau khi ra ngoài vẫn luôn cúi đầu lau tóc.

Thời gian dư lại không nhiều, Hạ Bạch và Ôn Đông vội vàng rửa mặt, chủ yếu là Hạ Bạch rửa, Ôn Đông rửa cái mặt, nước hắt lên cả trên cổ.

Ở cửa ký túc xá, bọn họ thấy Hoa Hạo Minh, Ôn Thu và Mạnh Tình.

Mạnh Tình nhìn không khác gì thường ngày, vừa thấy con trai thì lập tức đi qua, Mạnh Thiên Hữu lại cứng đờ lui lại một bước.

Khi Mạnh Tình lấy khăn ướt cồn định lau tay cho cậu ta thì bị cậu ta cúi đầu tránh thoát: “Con vừa mới tắm xong, không cần.”

Sắc mặt của Hoa Hạo Minh và Ôn Thu đều không đẹp, ai cũng không nhìn ai, y như vừa mới cãi nhau.

Lúc ăn cơm, bọn họ mới biết được sao lại như vậy.

Ôn Thu bưng khay đồ ăn, ngồi xuống vị trí trống duy nhất của bàn bốn người bọn họ..

Khay đồ ăn vừa đặt xuống bàn, cô ta lập tức hạ giọng nhưng không áp chế cơn tức nói: “Hoa Hạo Minh, anh đứng trên lập trường của tôi mà ngẫm lại xem, lúc ấy ký túc xá của bọn tôi đã có thể chỉ còn mình tôi, tiếng thông báo tin nhắn của anh vang như vậy, Mạnh Tình có thể nghe thấy được, một mình tôi đối mặt với cảnh tượng quỷ dị như kia, tránh một chút thì làm sao?”

Lúc này Hạ Bạch và Lận Tường mới biết, tối hôm qua Mạnh Tình cũng xuất hiện dị thường.

Nửa đêm Ôn Thu nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, lúc tới gần nhà tắm thì phát hiện bên trong chảy ra máu loãng, cô ta đang hoảng sợ nhưng Hoa Hạo Minh gửi tin nhắn cho cô ta, mà điện thoại cô ta không đặt chế độ im lặng.

Lúc ấy cô ta lập tức bịt miệng, thừa lúc người bên trong chưa ra ngoài, nhanh chóng trở về giường.

“Anh không biết lúc đó có bao nhiêu khủng bố đâu.” Ôn Thu nắm chặt đôi đũa, cật lực khống chế xúc động muốn nhìn về phía Mạnh Tình: “Bà ta đi ra.”

Hiện giờ Ôn Thu nhớ tới ngón tay còn theo bản năng run rẩy, lúc ấy cô ta nằm ở trên giường quấn chặt chăn, nghe thấy cửa nhà tắm bị mở ra.

Một người bước ra ngoài, cả người máu, nhìn chằm chằm cô ta ở trong đêm đen.

“Nửa đêm một người ở ký túc xá, bạn cùng phòng duy nhất làm chuyện quỷ dị ở trong nhà tắm, cả người là máu đi ra nhìn cô ta, anh lại trách cứ cô ta không đủ dũng cảm, không đi xem bạn cùng phòng làm cái gì ở nhà tắm.” Ôn Thu tức đến bật cười: “Anh dựa vào cái gì trách cứ tôi, anh thì không sai sao? Sao anh không nói trước cho tôi?”

“Cô sẽ nói hết tin tức cho chúng tôi biết sao?” Hoa Hạo Minh hỏi lại.

“Ôn Thu, cô không phải người chơi mới, cô không biết cái này có thể là điểm quan trọng à? Nhìn nhiều thêm một giây đồng hồ thì đã làm sao? Nhìn nhiều thêm một chút thì có thể so sánh phát hiện quy luật dị thường của bọn họ.”

Thấy gương mặt của Ôn Thu lạnh lẽo, môi đều sắp cắn rách, Hoa Hạo Minh lại nói tiếng xin lỗi.

“Là tôi đã sốt ruột rồi, tình thế này không thể không gấp, có lẽ bây giờ mỗi ngày chúng ta đều sẽ có người dị thường, chúng ta còn chưa tìm được một chút manh mối hữu dụng, tôi sợ nước ấm nấu ếch xanh.”

Trên thực tế, tình thế còn nghiêm trọng hơn dự đoán của bọn họ. Hai ngày trước mỗi ngày giáo viên phụ đạo đều sẽ chọn một người chơi, nhưng buổi sáng ngày hôm nay sau khi học xong, giáo viên phụ đạo lại chọn hai người.

Giáo viên phụ đạo: [Chiều nay vất vả hai bạn học Mạnh Tình và Ôn Đông đến tòa nhà thực nghiệm chuẩn bị bài giảng.]