Người Nhặt Xác Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Quyển 1-Chương 16: Học viện Y Hòa Bình

Thứ tràn ra từ trong nhà tắm không phải là nước mà là máu, ít nhất là nước cuốn theo rất nhiều máu.

Tất cả chỗ ánh sáng yếu ớt của điện thoại chiếu tới, toàn là một mảng đỏ tươi, màu đỏ lan tràn trong ký túc xá tối om.

Trên chân Ôn Thu dẫm phải máu, trên tay cũng dính máu, mùi máu tanh quanh quẩn ở chóp mũi vẫy không đi.

Vì sao lại có nhiều máu như vậy?

Hơn nửa đêm, Mạnh Tình làm gì ở trong nhà tắm?

“Ting!”

Thanh âm nhắc nhở tin nhắn của điện thoại đột nhiên vang lên trong ký túc xá tĩnh lặng, đúng ngay lúc tâm trạng Ôn Thu hoảng loạn định nhìn vào trong khe cửa lần nữa..

Hoa Hạo Minh: [Nhà xác có vấn đề, cẩn thận Mạnh Tình.]

Vì để kịp thời nhận được tin nhắn trong nhóm lớp, điện thoại của Ôn Thu vẫn luôn bật loa, còn chỉnh thanh âm tới mức lớn nhất, cho dù ở trong nhà tắm tắm rửa thì chắc chắn cũng nghe thấy.

Ôn Thu nhìn chằm chằm cái tin nhắn kia, ngồi xổm ở ngoài cửa nhà tắm bụm chặt miệng chính mình.

Máu trên tay dính lên trên miệng, trên mặt, mùi máu tanh lập tức quanh quẩn ở chóp mũi, cô ta căng thẳng đến khó thở, toàn thân đều đang dùng sức.

Liên tiếp hai ngày không xảy ra sự kiện đáng sợ gì, Ôn Đông và Mạnh Thiên Hữu rất yên tâm mà lâm vào giấc ngủ say, chỉ có Hạ Bạch chống mí mắt nặng nề, chờ đợi Tống Minh Lượng.

Lúc gần đến hai giờ đêm, quả nhiên người trên giường số ba động đậy.

Hạ Bạch hơi híp mắt, lộ ra một đường ánh mắt quan sát cậu ta.

Tống Minh Lượng ngồi ở trên giường hơn mười phút, có lẽ đang quan sát ba người trong ký túc xá, sau hơn mười phút cậu ta mới đứng dậy từ trên giường. Đêm nay cậu ta không tiếp tục bò lên giường người khác mà là rời khỏi ký túc xá.

Trong đêm khuya, ký túc xá rất yên tĩnh, thanh âm cậu ta đi lại trên hành lang rất rõ ràng.

Cậu ta đang lượn lờ ở hành lang, không biết muốn đi đâu.

Hạ Bạch lập tức đứng dậy từ trên giường, lặng lẽ đi đến cửa ký túc xá nhìn ra bên ngoài.

Hành lang ký túc xá không có đèn cảm ứng nhưng ở cuối hành lang có một cánh cửa sổ, một tầng ánh trăng mỏng chiếu vào từ bên ngoài, miễn cưỡng có thể nhìn bóng dáng của cậu ta.

Hành lang dài tối đen, cậu ta đi đến trước từng cánh cửa ký túc xá, hai mắt dán vào kẹt cửa, hoặc là quỳ rạp trên mặt đất nhìn vào trong từ khe cửa phía dưới, ánh sáng yếu ớt từ mắt như hai cái bóng đèn nhỏ trong đêm tối treo ở hốc mắt, vì để có thể thấy rõ bên trong, cơ thể của cậu ta vặn vẹo thành đủ loại tư thế, có một số tư thể con người không làm được.

Cậu ta đi vào một ký túc xá trong số đó, không biết là ký túc xá kia không khóa cửa hay là bị ngón tay vặn vẹo của cậu ta mở khóa ra.

Hạ Bạch gửi tin nhắn cho Lận Tường: [Tống Minh Lượng rời khỏi ký túc xá.]

Lận Tường lập tức trả lời cậu: [Bọn tôi thấy rồi.]

Hoa Hạo Minh và Lận Tường không tính ngủ, bọn họ cứ nằm ở trên giường chờ, lúc âm thanh truyền đến từ hành lang, Hoa Hạo Minh gần cửa lập tức đi đến phía sau cánh cửa quan sát, sau khi Lận Tường nhìn thấy thì cũng đi qua.

Trong hành lang âm u, hai mắt của cái bóng đen đó tỏa sáng, lấy đủ loại tư thế vặn vẹo, gần như điên cuồng mà nhìn trộm vào kẹt cửa ở các ký túc xá.

Ban ngày chỉ nghe Hạ Bạch nói, đêm nay tận mắt nhìn thấy, Lận Tường mới biết được cái này còn quỷ dị khủng bố hơn cậu ấy tưởng tượng nhiều.

Nhìn thấy dáng vẻ của Tống Minh Lượng, Hoa Hạo Minh cũng ý thức được mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Nghe Hạ Bạch nói tối hôm qua, Tống Minh Lượng không làm ra chuyện gì có tính chất thương tổn người khác, anh ta còn biết Ôn Thu là người chơi lâu năm, bởi vậy buổi tối trên đường trở về đã không cố ý nhắc nhở cô ta. Lúc này, nhìn thấy sự quỷ dị của Tống Minh Lượng, anh ta lập tức thông qua nhóm lớp gửi tin nhắn cho Ôn Thu, nhắc nhở cô ta cẩn thận một chút.

Ôn Thu còn chưa trả lời anh ta thì Tống Minh Lượng đã đi ra từ ký túc xá kia.

Hai người nhìn bóng người màu đen càng ngày càng gần, trên người cậu ta còn có một số tính chất đặc trưng của Tống Minh Lượng, tỷ như đi đường rất chậm, chân như dính trên mặt đất mà lê, hơi rũ đầu, cổ nghiêng về phía trước, tóc mái dày che khuất đôi mắt, nhưng lúc này nó không thể che được ánh sáng vàng u ám trong mắt cậu ta.

Cậu ta cứ lê bước như vậy mà nhẹ nhàng tới gần, tới gần 304 của bọn họ.

Hai người ý thức được cậu ta muốn tới 304 nên vội đóng cửa cho kỹ.

Bên trong cánh cửa cũ nát của ký túc xá học viện Y Hòa Bình trong trò chơi này vẫn dùng loại chốt cửa thô sơ nhất, lúc Lận Tường vội vàng muốn cài then vào chốt thì đột nhiên có hai ngón tay chảy máu đầm đìa duỗi vào từ kẹt cửa, chặn lấy then chốt cửa.

Kẹt cửa ký túc xá có hơi lớn, nhưng vốn dĩ chen không lọt hai ngón tay.

Nhưng khi trên hai ngón tay máu chảy đầm đìa không có chút thịt lại là chuyện khác.

Không biết có phải vừa nãy lúc tiến vào ký túc xá kia, cậu ta đã mạnh mẽ duỗi ngón tay khiến thịt trên ngón tay mình bị mài mất hay là đã xảy ra chuyện gì ở ký túc xá đó, hai ngón tay này biến thành xương ngón tay thấm đẫm máu, giống y như hai ngón tay quỷ.

Hình như chủ nhân của ngón tay không cảm nhận được đau đớn, cực lực duỗi vào đè lên then chốt cửa.

Thoạt nhìn Tống Minh Lượng không đến 175cm, cơ thể lại gầy, chiều cao của Lận Tường là 187cm, người cao sức lực lớn, nhưng giờ phút này cậu ấy thế mà đẩy không động đậy được then chốt cửa, thậm chí then chốt cửa còn đang lui về sau.

Nhìn hai ngón tay xương máu me nhầy nhụa, sức lực lớn quỷ dị kia, Lận Tường dùng tới sức lực lớn nhất, mồ hôi trên trán đều chảy ra, bản năng của cậu ấy cảm thấy một khi Tống Minh Lượng tiến vào thì sẽ nguy hiểm.

Nhưng vẫn vô dụng, cậu ấy bất lực lại hoảng hốt mà nhìn then chốt cửa càng ngày càng lùi về sau, sắp rời khỏi kẹt cửa.

“Cạch!”

Then chốt cửa chặt chẽ mà cài vào chốt, toàn bộ then chốt cửa bị một thanh kiếm mềm xuất hiện giữa không trung cuốn chặt lấy, đồng thời một ngón tay xương theo tiếng cong gãy lìa.

Lận Tường nhìn thoáng qua thanh kiếm mềm giống như tơ lụa kia, lại nhìn về phía Hoa Hạo Minh, lập tức nhớ đến ngày đó ở nhà ăn, Hoa Hạo Minh nói với cậu ấy và Hạ Bạch về khen thưởng của trò chơi cùng với vũ khí.

Cái ý tưởng này chợt lóe lên, lúc này cậu ấy không có tâm sức đi nghĩ chuyện khác, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm hai ngón tay xương kia.

Sau khi ngón tay xương cong mất một ngón, cậu ta vẫn không chịu từ bỏ mà tiếp tục khẩy, khấu động cái chốt cửa, càng ngày càng nóng nảy, máu tí tách chảy xuống dưới, đã chảy đầy đất.

Cuối cùng sau khi cậu ta ý thức được mình không thể vào bên trong thì mới chịu dừng động tác lại.

Lúc đầu cậu ta không chịu đi, chỉ thở phì phò, một con mắt không cam lòng dán ở kẹt cửa nhìn vào chỗ bọn họ.

Ánh sáng vàng u ám trong con mắt kia kích động đến càng thêm điên cuồng, lại dính vào chỗ máu ở kẹt cửa, mắt trắng đen, ánh sáng vàng, máu đỏ, mỗi một lần chuyển động đều có thể khiến lòng người run lên.

Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn rời đi.