Người Nhặt Xác Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Quyển 1-Chương 15: Học viện Y Hòa Bình

Khoảng cách ảnh chụp khá xa, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy trên người của người đó quấn một tầng tảo xanh ở đáy hồ, vô cùng chặt, xa xa mà nhìn thì y như mọc ra từ trong cơ thể.

Trong đầu Hạ Bạch lại xuất hiện hình ảnh tảo xanh mà cậu nhìn thấy ở hồ nhân tạo hai ngày nay, yếu ớt đong đưa dưới đáy hồ.

Lận Tường: “Lúc ấy trên mạng cứ nói cậu ta ở nhà xác bị quỷ bám vào người nên mới giống như nổi điên nhảy hồ tự sát. Đáng tiếc không nhìn thấy được nhiều chi tiết hơn.”

Sự kiện này chỉ có thể tra được nhiêu đó, về sau không có một nhà báo chí nào đưa tin về những sự kiện tử vong khác nữa, có lẽ là bị trường học đè xuống.

Hạ Bạch vẫn xem đi xem lại báo chí của lúc đó, không chỉ xem đoạn thời gian sau mà còn lật lại xem đoạn thời gian trước, cậu không chỉ xem sự kiện liên quan tới sinh viên tự sát, những thứ cảm thấy hứng thú khác cậu cũng xem một lần.

Ở trên báo chí một tuần trước khi sinh viên kia tự sát, Hạ Bạch nhìn thấy một bài báo cậu cảm thấy khá hứng thú trên một tờ báo chí nhỏ, là về sở thích quái dị.

“Chậc chậc chậc.” Lận Tường ở bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng cảm khái: “Học viện Y cũng thế thôi, còn có loại bài post này.”

Hạ Bạch ngẩng đầu “Bài post gì?”

Lận Tường nói: “Cái gì mà bí mật của giáo viên phụ đạo đẹp nhất, vừa nghe liền biết bài post này chẳng đứng đắn gì rồi.”

Hạ Bạch mờ mịt, đi qua: “Không đứng đắn chỗ nào?”

Lận Tường nhìn gương mặt đẹp đến lóa mắt kia của Hạ Bạch, cùng đôi mắt vô cùng sạch sẽ, vuốt cái mũi, vội vàng đóng bài post bát quát vẫn chưa kịp xem: “Không có gì, thì… Bọn họ lén lút bình luận vẻ bề ngoài của giáo viên phụ đạo.”

“Sắp tắt đèn rồi, chúng ta phải đi thôi.” Hoa Hạo Minh đứng ở cửa gõ vào cánh cửa.

Hai người vừa nhìn, đã mười một giờ rưỡi đêm rồi, thời gian an toàn ở thư viện xem báo chí bát quái luôn qua rất là nhanh.

Trước khi gặp những người chơi khác, Hoa Hạo Minh nói: “Đêm nay chúng ta đừng ngủ, cùng nhau quan sát Tống Minh Lượng một chút, xem tình huống của cậu ấy rốt cuộc là như thế nào.”

Hạ Bạch lắc đầu: “Quản lý ký túc xá nói sau khi tắt đèn thì không thể ở bên ngoài ký túc xá, các cậu vẫn là đừng tới nhìn, tôi nằm trên giường nhìn là được rồi, nếu có chuyện gì thì gửi tin nhắn cho các cậu.”

Hoa Hạo Minh ngẫm nghĩ, bây giờ còn chưa rõ sau khi tắt đèn không thể ra ngoài có phải là quy tắc chết hay, quả thực có hơi mạo hiểm: “Được, có chuyện gì lập tức gửi tin nhắn cho chúng tôi.”

Lận Tường đi theo nói: “Tôi không ngủ, thức cùng cậu, đừng sợ nhen.”

Những người khác đã chờ bọn họ ở cửa, trên đường trở về, bọn họ trao đổi tin tức tra được cho nhau.

Tất nhiên thư viện của học viện Y sẽ có một số tập san chuyên ngành y học, thật làm Mạnh Thiên Hữu và Ôn Thu bọn họ tìm được một ít tin tức liên quan.

Mạnh Thiên Hữu nói: “Có một tập san đưa tin về vấn đề quy phạm sử dụng tiêu bản cơ thể người của các học viện y lớn, có liên quan đến nhân viên của trường học lén lút đầu cơ trục lợi thi thể và bộ phận cơ thể người. Học viện Y Hòa Bình này của chúng ta có nằm trên danh sách, nhưng không phải chuyện gì lớn, chính là nói nguồn gốc của thi thể và bản ghi chép không đủ quy phạm.”

Lận Tường kinh ngạc: “Thật đúng như lời anh Hoa nói nhỉ, buôn bán thi thể trái phép à?”

Hoa Hạo Minh tò mò: “Có nói bọn họ bán đi làm gì không?”

“Còn có thể làm gì?” Tống Cường tích cực tham dự thảo luận: “Tôi vừa nghĩ đã có thể nghĩ đến một số tình huống rồi, tỷ như kết minh hôn trong truyền thuyết, còn có một ít người có sở thích đặc biệt sẽ mua, tôi nói cho mọi người nghe, người cổ hủ mù quáng, nhưng người biếи ŧɦái rất nhiều.”

Hình như Hạ Bạch nghĩ tới cái gì đó, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu.

“Không đúng.” Ôn Đông nói: “Nếu là đầu cơ trục lợi, chính là bán đi, chắc chắn người mua có vấn đề, nhưng sao người chết đều ở trong trường học được chứ?”

“Không phải nói nguồn gốc xác chết của trường học cũng không rõ sao?” Lận Tường bỗng kinh sợ: “Má ơi, sẽ không thật sự như tôi nói, trường học có người gϊếŧ sinh viên hoặc giáo viên làm thành thầy Đại Thể, những người bị hại biến thành quỷ lưu lại nhà xác, trả thù sinh viên sử dụng xác của bọn họ đó chứ?”

Thế nhưng, có thể nói đến thông.

Thảo luận suốt chặng đường, rất nhanh đã đến ký túc xá.

Lúc này, ký túc xá sắp phải tắt đèn, mấy người không nói thêm gì, trở về ký túc xá của từng người.

Trước khi đi, Hoa Hạo Minh vỗ lên bả vai của Hạ Bạch, ý bảo cậu chuyện buổi tối quan sát Tống Minh Lượng.

Hạ Bạch gật đầu, sau khi trở về nằm ở trên giường ký túc xá, ôm gia phả cực lực chống lại cơn buồn ngủ.

Thời tiết ban đêm bắt đầu trở lạnh, hơi ẩm dần nặng, ẩm ướt đến mức giống như đang ở trong nhà tắm.

Không biết Ôn Thu là bị tiếng nước đánh thức, hay là bởi vì hơi ẩm khó chịu này làm tỉnh.

Cô ta trở mình, nghe tiếng nước chảy xuống sàn truyền ra từ trong nhà tắm.

Trong bóng tối, theo bản năng, cô ta quay đầu nhìn về phía giường đối diện. Ánh sáng rất mờ, nhưng cũng có thể thấy rõ nơi đó không có ai.

Ký túc xá này chỉ có hai người là cô ta và Mạnh Tình ở, lúc này Mạnh Tình không ở trên giường, nhà vệ sinh lại có tiếng nước, đương nhiên là Mạnh Tình đang tắm trong nhà tắm.

Nhưng, trước khi ngủ không phải Mạnh Tình đã tắm rồi sao?

Ôn Thu ấn sáng điện thoại, 02:09.

Hơn hai giờ sáng, Mạnh Tình tắm trong nhà vệ sinh?

Tiếng nước chảy còn đang liên tục, đêm khuya trong ký túc xá chỉ có thể nghe thấy sột soạt, tĩnh lặng đầy mâu thuẫn và quỷ dị.

Ôn Thu căng chặt từng chút một, nhanh chóng lặng lẽ ngồi dậy.

Trong lòng cô ta an ủi chính mình lần nữa, Mạnh Tình thích sạch sẽ, buổi tối lúc các cô trở về ký túc xá đã sắp tắt đèn, đều là tắm qua loa một chút. Người thích sạch sẽ như vậy, vẫn sẽ cảm thấy khó chịu, vì thế đi tắm rửa một cái đàng hoàng, rất bình thường.

Nhưng, cô ta an ủi chính mình không nổi.

Chiều nay Mạnh Tình mới từ nhà xác đi ra.

Cô ta lại nhớ tới ánh mắt của Tống Minh Lượng lúc Mạnh Tình đi ra, một cổ rét lạnh từ đó mà sinh, thuận theo làn da dính nhớp lan tràn.

Ôn Thu vuốt lên cánh tay của mình một cái, lặng lẽ không một tiếng động mà bò xuống từ trên giường, không xỏ giày, chậm rãi tới gần nhà vệ sinh.

Hơn hai giờ đêm, là sau thời điểm tối nhất trong đêm, trong trường học không có ánh đèn, trong ký túc xá gần như không có cách nào nhìn rõ vật, hai tay hai chân cô ta sờ soạng đi lên phía trước.

Sờ đến quần áo dính ướt trên ghế, chân đυ.ng tới ghế chân lại dẫm phải nước.

Kỳ thực toàn thân cô ta đều đang chống lại việc tới gần nhà vệ sinh, nhà vệ sinh vẫn luôn là nơi bẩn thỉu lại ẩm ướt, đặc biệt là trong kiểu ký túc xá nhà tắm và nhà vệ sinh ở cạnh nhau này, dễ có thứ đồ bẩn nhất.

Nhưng cô ta không thể không đi xem, đến tột cùng Mạnh Tình đang làm gì bên trong, bà ta làm sao rồi.

Cửa nhà vệ sinh không đóng chặt, khe cửa cũng đủ cho cô ta nhìn vào bên trong.

Ôn Thu cẩn thận mà ngồi xổm xuống, hai mắt sát vào khe cửa.

Mờ mờ ảo ảo kèm theo mùi tanh ẩm ướt ập vào mặt.

Quá tối, hơi nước dày đặc, nhà vệ sinh không có cửa sổ tối không thấy nền, chỉ có thể nhìn thấy một hình bóng ngồi xổm ở đó.

Do dự mãi, Ôn Thu thật cẩn thận mà ấn sáng điện thoại giấu ở phía sau, trong nháy mắt đó cô ta cứng đờ tại chỗ.

Không biết có phải cống thoát nước của nhà vệ sinh bị tắc không, hay là nước bên trong chảy quá lâu, tràn ra cả ngoài cửa nhà vệ sinh.

Trên chân Ôn Thu dẫm một ít, ánh sáng điện thoại chiếu ra một mảng máu đỏ.