Người Nhặt Xác Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Quyển 1-Chương 14: Học viện Y Hòa Bình

Cảm giác tiết này lâu hơn ngày hôm qua rất nhiều, nhất thời hai người đến cả chuyện căng thẳng cũng quên mất.

Sau khi chuông tan học vang lên, giáo viên lập tức rời đi, nhưng bạn học trong lớp không có lấy một người rời khỏi, tất cả đều căng thẳng nhìn chằm chằm điện thoại, bọn họ nhớ lại đã tới lúc giáo viên chọn người.

Sau mỗi tiết học buổi sáng kết thúc, giáo viên phụ đạo sẽ thông báo trong nhóm lớp, hôm nay tới lượt hai sinh viên nào đi chuẩn bị bài giảng cho tiết giải phẫu buổi chiều, tin nhắn tới cũng vô cùng kịp lúc.

Giáo viên phụ đạo: [Hôm nay vất vả hai bạn học Mạnh Thiên Hữu và Chung Tâm đi chuẩn bị bài giảng.]

Vừa nhìn thấy tên trong nhóm lớp, Mạnh Tình thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Sau đó bà ta đỡ lấy lưng ghế đứng vững, vội đi đến bên cạnh Mạnh Thiên Hữu, gắt gao kéo tay của cậu ta, thanh âm mang theo nôn nóng sợ hãi mà khóc nức nở: “Con trai, đừng lo lắng, mẹ đi thay con, mẹ đi thay con…”

Mạnh Thiên Hữu cau chặt mày không nói gì.

Dường như Mạnh Tình đang an ủi chính mình, cũng đang an ủi Mạnh Thiên Hữu: “Không sao cả, không sao cả, ngày hôm qua Tống Minh Lượng đi không phải cũng không có việc gì à?”

“Muốn nói cho bà ta không?” Lúc ăn cơm trưa, Lận Tường hỏi Hoa Hạo Minh.

Mạnh Tình còn tưởng rằng Tống Minh Lượng không có việc gì, không biết ngày hôm qua hai người đó đi chuẩn bị bài giảng đều dị thường, lúc này đôi mắt của Tống Minh Lượng ẩn sau mái tóc dày còn đang nhìn trộm xung quanh.

Không biết có phải vì ánh sáng bên trong kích động u ám lại điên cuồng hay không, dường như cặp mắt kia không giống như lúc trước, giống như có ánh mắt của một con quỷ đang rình trộm con mồi ở sau lưng.

Đây mới chỉ một ngày mà thôi.

Hoa Hạo Minh lắc đầu: “Bà ta sắp phải đi vào rồi, bây giờ nói cho bà ta, sẽ chỉ khiến bà ta càng hoảng loạn càng dễ xảy ra chuyện.”

Giống y như ngày hôm qua, giữa trưa mọi người không trở về ký túc xá mà đều đi theo Mạnh Tình tới tòa nhà thực nghiệm giải phẫu.

Trên đường Hoa Hạo Minh dặn dò Mạnh Tình: “Găng tay và khẩu trang nhất định phải đeo cho tốt, trong suốt quá trình đừng tháo ra, mắt cũng đừng nhìn loạn, nhanh chóng chuẩn bị xong thì đi ra ngoài.”

Lúc ba người thảo luận hồi sáng, Lận Tường đưa ra hai loại khả năng là nguồn ô nhiễm và quỷ nhập. Hoa Hạo Minh cảm thấy nguồn ô nhiễm không quá khả thi, quỷ nhập lại khó phòng, nhưng kết hợp với câu nói điên rồ của Đới Lương Viễn, có khả năng thật sự thấy quỷ, hoặc là ô nhiễm tinh thần nào đó.

Lận Tường nói nguồn ô nhiễm chỉ có thể dựa vào khẩu trang và găng tay, trước mắt ô nhiễm tinh thần không có cách nào khác, chỉ có thể không nhìn.

Mạnh Tình gật đầu, bà ta biết Hoa Hạo Minh từng đi ra từ trong trò chơi, rất tin tưởng lời anh ta nói.

Lôi kéo tay con trai do dự chậm chạp một lúc, bà ta mới đi vào cùng Chung Tâm.

Mạnh Thiên Hữu đứng tại chỗ nhìn bóng dáng gầy yếu của bà ta đi càng lúc càng xa, đôi bàn tay để trong túi khẩn trương nắm chặt thành quyền.

Hạ Bạch cũng luôn nhìn theo. Lận Tường thấy được sự hâm mộ từ trong mắt của cậu, lại bắt đầu đau lòng.

Cậu ấy biết Hạ Bạch không có ba mẹ, chỉ có một ông nội sống nương tựa lẫn nhau, về sau, mùa đông năm cấp ba, ông nội cũng qua đời, người thân duy nhất của cậu cũng không còn nữa. Nhìn thấy điểm tốt như vậy, người mẹ vì con trai mà dấn thân vào nguy hiểm, nhất định cậu rất hâm mộ.

Lận Tường nói: “Hạ Bạch, tôi ở bên cạnh cậu, cậu có thể xem tôi thành anh ruột.”

Mặt Hạ Bạch lộ vẻ mờ mịt.

Hoa Hạo Minh: “…”

Lần tiến vào trò chơi này của anh ta là tới xem diễn đó hả?

Mạnh Tình còn nhanh hơn Tống Minh Lượng, không đến nửa tiếng đã ra khỏi tòa nhà thực nghiệm giải phẫu. Mạnh Thiên Hữu vẫn luôn trầm mặc nhìn thấy bóng dáng của bà ta cuối cùng cũng nhúc nhích, chạy hai bước đến đón.

Mạnh Tình ôm chầm lấy con trai, hốc mắt đỏ lên: “Không sao cả, không sao cả, mẹ không có việc gì.”

Tống Cường kinh ngạc nói: “Lại không có việc gì à?”

Ôn Đông và Ôn Thu cũng rất buồn bực, trước mắt mới thôi, rất rõ ràng, nhà xác có vấn đề, nhưng tại sao liên tiếp hai nhóm người đi vào đều không có việc gì?

Chẳng lẽ phương hướng của bọn họ thật sự sai rồi ư?

Ôn Thu đánh giá Mạnh Tình trong chốc lát, lại nhìn về phía Tống Minh Lượng, nhìn thấy cậu ta cũng đang nhìn Mạnh Tình, ánh mắt chuyên chú sâu thẳm.

Cô ta theo bản năng nhíu mày, đây không giống ánh mắt Tống Minh Lượng sẽ có.

Nhưng, ngày hôm qua Tống Cường không thay cậu ta đi, hôm nay Mạnh Tình lại thay con trai đi, cậu ta khó tránh khỏi sẽ hâm mộ, ánh mắt như vậy cũng là bình thường nhỉ?

Ba người Hạ Bạch không hề vì lời nói của Mạnh Tình mà thả lỏng, ngày hôm qua Tống Minh Lượng cũng nói như vậy.

Hoa Hạo Minh lại hỏi bà ta một số chi tiết, lời bà ta nói gần giống như Tống Minh Lượng, hơn nữa Hoa Hạo Minh dặn bà ta đừng nhìn loạn, bà ta còn không nói rõ ràng được như Tống Minh Lượng.

Lận Tường bức rức trong lòng: “Rốt cuộc bên trong có cái gì, tôi cũng muốn vào xem.”

Hạ Bạch lập tức nhìn về phía cậu ấy, hai mắt tỏa sáng.

Lận Tường ngượng ngùng mà cười: “Đừng sùng bái anh, anh đây chỉ nói bừa thôi.”

“…”

Tiết giải phẫu buổi chiều không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vẫn như cũ là đất diễn của Hạ Bạch. Hiện giờ Hạ Bạch không chỉ là người được bạn cùng lớp hai khoa lâm sàng yêu thích nhất mà còn là học sinh giáo sư Lưu yêu thích nhất, nhìn cái bộ dạng của giáo sư Lưu, hận không thể biến Hạ Bạch trở thành đệ tử thân truyền cuối cùng.

Kết thúc tiết giải phẫu thì một ngày học hôm nay đã kết thúc, tối hôm nay dựa theo lời nói, bọn họ phải đi nhà xác thăm dò.

Hoa Hạo Minh ngăn cản, nhà xác quá quỷ dị, hai người đi tối hôm qua bây giờ đều không bình thường, còn chưa làm rõ ngọn nguồn, bọn họ không thể trực tiếp đi toàn bộ, làm không tốt sẽ toàn quân bị diệt.

“Chúng ta đến thư viện tìm kiếm manh mối trước. Bây giờ chúng ta đều không biết chút gì về vị trí bối cảnh cùng học viện y này, bình thường thư viện có báo chí và tạp chí, sẽ giúp chúng ta hiểu biết những thứ này, nói không chừng còn có thu hoạch ngoài ý muốn.”

Từ tận đáy lòng người chơi đều kháng cự nơi đó đương nhiên là đồng ý, chỉ có Hạ Bạch hơi tiếc nuối.

Thư viện của học viện Y này là một kiến trúc hình tròn bốn tầng, có thể nhìn ra năm đó đã thiết kế rất nghiêm túc, chỉ là hiện giờ trên nó toàn là dấu vết đổ nát, mặt sơn ngoài rơi rụng loang lổ, tử khí trầm trầm mà đứng lặng trong đêm đen.

Mọi người phân công nhau hành động, có người đi tìm tạp chí, có người đi tìm báo chí, có người đi dạo diễn đàn vườn trường, trường hợp đầu tiên của truyền thuyết vườn trường bắt đầu xuất hiện vào năm ngoái.

Báo chí của thư viện được sắp xếp thứ tự theo ngày, tìm cũng không phiền phức.

Hạ Bạch thật sự tìm được sự kiện năm đó, sinh viên tự sát đầu tiên sau khi chuẩn bị bài giảng.

Phía chính phủ nói là tự sát, lúc ấy có nhà báo cố ý đưa tin, nhưng miêu tả rất mơ hồ, cơ sở cũng là áp lực của sinh viên y lớn.

Hạ Bạch cầm tờ báo đó đi tìm Lận Tường tra tư liệu trên máy tính, hai người dựa vào chuyện này đã tìm được rất nhiều nội dung ở trên trang web trường.

Trong đó có một tấm ảnh chụp, có lẽ sinh viên kia quả thực chết vì tự sát, nhảy vào cái hồ nhân tạo của trường học, ảnh chụp chính là dáng vẻ cậu ta được vớt lên từ trong hồ nhân tạo.