Người Nhặt Xác Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Quyển 1-Chương 14: Học viện Y Hòa Bình

Thấy hai người không tán thành ý nghĩ của chính mình, Lận Tường bổ sung: “Cũng có thể không phải nguồn lây nhiễm, quỷ mà bọn họ nói, chẳng qua là quỷ nguyền rủa, người bị nguyền rủa sẽ biến thành bộ dạng không phải người cũng không phải quỷ.”

“Không đúng.” Hoa Hạo Minh đánh gãy lời cậu ấy, tự mình hoàn thiện, “Từ căn bản đã sai rồi, cậu đã quên lời quan trọng nhất mà Đới Lương Viễn nói à?”

Lận Tường: “Cái gì?”

Hạ Bạch: “Rất nhiều người từng vào nhà xác đều sẽ bị điên, tự tra tấn chính mình tới chết.”

Lận Tường sửng sốt một chút, đúng vậy, là người điên rồi, tự tra tấn chính mình tới chết.

“Nhưng, thoạt nhìn dáng vẻ của Tống Minh Lượng không giống như muốn tra tấn chính mình mà là muốn tra tấn người khác.”

Hơi tưởng tượng một chút, đêm khuya cậu ta bò lên giường các bạn cùng phòng như vậy, trong lòng Lận Tường lập tức nổi da gà.

Hoa Hạo Minh: “Có lẽ tối hôm qua chỉ là vừa mới bắt đầu, sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.”

Hạ Bạch: “Muốn nói cho những người khác không?”

Hoa Hạo Minh ngẫm nghĩ: “Tạm thời không cần, xem tình huống trước khi ngủ rồi quyết định.”

“Đúng đúng đúng.” Lận Tường nói: “Còn có một loại khả năng, đó chính là nhà xác thật sự có quỷ, sau khi Tống Minh Lượng vào nhà xác thì bị quỷ nhập, quỷ đã ở trong cơ thể của cậu ta, ảnh hưởng đến cậu ta, chiếm cơ thể cậu ta, như vậy cũng có thể giải thích vì sao có bạn học sẽ điên, tra tấn chính mình đến chết.”

Như này trái lại có thể nói thông.

Lận Tường: “Nếu là như vậy, lúc này con quỷ kia đang ở trong cơ thể của Tống Minh Lượng, nếu Hạ Bạch nói cho những người khác bị con quỷ kia nhìn thấy thì tiêu đời rồi.”

Lận Tường còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên bị Hoa Hạo Minh che miệng.

Hạ Bạch xoay người, cùng với Lận Tường thuận theo tầm mắt của Hoa Hạo Minh nhìn qua.

Ký túc xá của học viện Y này cũ nát hơn học viện Y Hòa Bình chân chính rất nhiều, cánh cửa như co lại, đóng không kín, phía dưới lộ ra một khe nhỏ, khe cửa cũng rất rõ ràng.

Lúc này, dưới cánh cửa hiện ra một cái bóng.

Có người đứng ở ngoài cửa.

Tầm mắt lại chuyển đến chỗ kẹt cửa, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với một con mắt.

Con mắt kia không biết xuất hiện từ khi nào, đang gắt gao dán trên kẹt cửa, hẹp dài u ám, không chớp mắt mà nhìn trộm bên trong cánh cửa, ánh mắt sâu thẳm, gợn sóng rõ ràng.

Khí lạnh từ lòng bàn chân nhảy đến tim, tức khắc da gà của Lận Tường nổi lên.

Ba người cứng đờ mà đứng im vài giây, Hoa Hạo Minh đi tới cửa, ngừng vài giây rồi mở cửa ra.

Bàn tay muốn gõ của Tống Cường ngừng giữa không trung, ông ta nhìn thấy ba người thì giơ bình giữ nhiệt trong tay lên, nhiệt tình mà cười: “Vừa rồi nghe nói bạn học Hạ Bạch cảm lạnh, tiêu chảy, tôi đến chỗ quản lý ký túc xá xin một cốc nước nóng.”

Tống Minh Lượng đứng bên cạnh ông ta, trước sau như một, cậu ta sẽ hơi rũ đầu khi ở bên cạnh Tống Cường, tóc mái che khuất hai mắt của cậu ta.

Hạ Bạch nói cảm ơn, nhận lấy bình giữ nhiệt uống từng hớp nhỏ.

Lận Tường đứng trước mặt Hạ Bạch, tầm mắt cố định trên người Hạ Bạch, không lệch về phía Tống Minh Lượng dù chỉ một chút.

Tống Cường không ý thức được có vấn đề gì, hỏi ý: “Chúng ta đi nhà ăn ăn sáng ha?”

Hoa Hạo Minh gật đầu: “Đi thôi, chậm nữa thì sẽ đến muộn mất.”

Năm người cùng nhau đi đến nhà ăn. Trên đường, Tống Cường nói: “Là Tống Minh Lượng nói với tôi bạn học Hạ Bạch bị đau bụng, đừng thấy nó không thích nói chuyện, nó vẫn rất quan tâm bạn học, à, nước ấm cũng là nó chuẩn bị.”

“Có phải không, Tống Minh Lượng? Mày không phải rất quan tâm Hạ Bạch à? Sao bây giờ không nói gì nữa vậy?”

Tống Cường tán gẫu với Tống Minh Lượng một chút, Tống Minh Lượng vẫn không hé răng giống như lúc trước, khiến Tống Cường tức giận lại tát cậu ta một cái.

Trước kia cũng nghe qua Tống Cường đánh đầu của Tống Minh Lượng, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy, ba người cảm thấy tiếng bạt tai quá vang, vang đến run người.

Tống Minh Lượng ngẩng đầu nhìn về phía Tống Cường, đôi mắt sau tóc mái lóe lên ánh sáng mờ mờ.

“Mày nói chuyện đi? Mày nhìn tao làm gì!” Tống Cường lớn tiếng mắng cậu ta.

Tay của Lận Tường đặt lên cánh tay của Hạ Bạch, bước đi càng nhanh: “Cái kia, nhanh lên, chúng ta không nhanh đi ăn cơm thì sẽ muộn học đó.”

Con đường ngày thường phải đi mất ba phút, giờ không đến hai phút đã tới nơi.

Lận Tường tìm một chỗ gần cửa sổ, không cho ba con Tống Cường có cơ hội lại gần. Dù vậy, khi bọn họ đang ăn cơm, họ vẫn luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn trộm bọn họ, không biết có phải là ảnh hưởng tâm lý hay không.

Loại cảm giác này vẫn luôn kéo dài đến khi đi học.

Tống Minh Lượng giống như tiết lần trước, ngồi nghiêng ở phía sau bọn họ, cảm giác bị nhìn trộm như kim chích trên lưng, bọn họ lại không quay đầu lại nhìn một cái.

Không thể nhìn Tống Minh Lượng, bọn họ có thể nhìn người khác.

Ngày hôm qua Đới Lương Viễn cùng đi chuẩn bị bài giảng với Tống Minh Lượng, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ phía trước bên trái bọn họ.

Cậu ta không có nhìn trộm mọi người xung quanh như Tống Minh Lượng, an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở chỗ kia, hơi cúi đầu nhìn sách giáo khoa, vô thức cắn ngón tay, nhìn rất bình thường.

Hạ Bạch thu hồi tầm mắt, nhìn về phía giáo viên trên bục giảng.

Khoảng chừng qua hơn mười phút, bỗng nhiên cậu giật giật mũi, lại nhìn về phía Đới Lương Viễn. Đới Lương Viễn vẫn giữ dáng ngồi kia, động tác không có chút thay đổi nào, chỉ là Hạ Bạch từ trên ngón tay của cậu ta, nhìn thấy một đường máu rất nhỏ chảy vào trong tay áo.

Nhìn kỹ có thể nhìn thấy hai má của cậu ta hơi động đậy, sau hai phút, cậu ta buông ngón tay ra, bàn tay lấy ra từ trong miệng buông thõng xuống bên người.

Hạ Bạch nhìn thấy, ngón tay của cậu ta thiếu mất một đốt.

Toàn bộ phần thịt phía trên móng tay không thấy nữa, lộ ra một đoạn xương ngón tay trắng, rất nhanh bị máu tươi bao trùm.

Ánh nắng mặt trời rực rỡ, trải nghiêng phòng học. Trong lớp, giáo viên còn đang máy móc niệm theo nội dung trên sách giáo khoa, hình như bạn cùng lớp đều chưa ý thức được sự dị thường của hai bạn học, bao gồm chính bọn họ, cũng không chuyên tâm mà tùy ý nghe giảng.

Hô hấp bên người rất nặng, Hạ Bạch nhìn thấy Lận Tường cắn phần xương ngón tay gấp khúc của ngón trỏ, đè ép hô hấp xuống.

Hai người nhìn lẫn nhau, cũng giống như những người khác, không nhìn loạn nữa, giống như cái gì cũng không biết mà nghe giảng bài.

***Thấy hay thì cmt hoặc đề cử ủng hộ team tụi mình nhé>