Người Nhặt Xác Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Quyển 1-Chương 10: Học viện Y Hòa Bình

Đới Lương Viễn đã nói với bạn cùng lớp không cùng tần số này: “Chính là truyền thuyết nhà xác có quỷ, con quỷ kia vô cùng đáng sợ, nghe nói mấy đàn anh đàn chị nhìn thấy quỷ ở nhà xác đều điên rồi, tự tra tấn chính mình đến chết. Có lẽ bởi vì truyền thuyết này nên trường học mới có truyền thống để sinh viên tụi mình đi chuẩn bị bài giảng, kỳ này của tụi mình có rất nhiều người đều thôi học, chính là bởi vì truyền thuyết trường học này đó.”

Người đần cũng nghe ra được, điểm quan trọng để phá giải trò chơi này chính là trên người con quỷ.

“Tôi cũng từng nghe nói qua truyền thuyết này, nhưng không cần lo lắng.” Hoa Hạo Minh mặt không biến sắc mà nói hươu nói vượn: “Tôi nghe nói, không phải tất cả người đi nhà xác đều chết.”

Mọi người đều biết anh ta đang thăm dò tin tức, bất động thanh sắc mà dựng lỗ tai.

“Nói là nói như vậy, nhưng sao cậu biết được chúng tôi sẽ may mắn chứ.” Đới Lương Viễn vẫn rất khổ sở.

Song, bằng mắt thường có thể thấy được Tống Minh Lượng và Tống Cường đều thở phào nhẹ nhõm, không phải tất cả người đi chuẩn bị đều sẽ chết, đó chính là nói còn có cơ hội.

Bọn họ theo hồ nhân tạo đi về phía nhà xác, tảo xanh trong hồ tùy ý sinh trưởng, vui sướиɠ lắc lư, xanh tươi thành mảng. Hơi ẩm tựa hồ nặng hơn nơi khác, mang theo mùi tanh đặc trưng của tảo nước.

Phòng thí nghiệm giải phẫu và nhà xác ở cùng một tòa lầu bốn tầng màu đỏ, cách xa khu sinh hoạt, bị cây hòe xanh um tươi tốt che lấp, bí mật mà râm mát, không thấy bóng người.

Đứng ở ngoài cửa, mọi người đã ngửi ngay được mùi formalin nồng nặc, nồng đến sặc mũi cay mắt.

Đới Lương Viễn vừa tới đây, lập tức cầm giấy tiền đốt ở bên cạnh, miệng lẩm bẩm.

Mạnh Thiên Hữu nói: “Tôi đã nói mấu chốt quan trọng là ở trong nhà xác mà.”

Lận Tường: “Dẹp đê, cậu nói là phòng thí nghiệm giải phẫu.”

Mạnh Thiên Hữu: “Hai cái này là một, có khác biệt sao? Câu nói này vừa xong liền bại lộ cậu là người ngoài ngành rồi.”

Lận Tường phát ra một tiếng cười nhạo, rất vang.

Mạnh Thiên Hữu bị chọc tức, cậu ta đang định nói thêm gì đó thì bị Tống Cường nhiệt tình chen ngang nói: “Đúng đúng đúng, bạn học Mạnh cháu nói rất đúng. NPC mấu chốt chính là ở chỗ này, trong này có manh mối quan trọng. Nếu đã vậy, lần này chúng ta đi vào nhiều người một chút được không? Sớm tìm được chân tướng, chúng ta có thể đi ra ngoài sớm hơn một chút.”

Ông ta nói cũng có lý có cứ: “Vừa rồi Đới Lương Viễn đã nói, người đi nhà xác, có người không sao có người đã xảy ra chuyện. Nhìn tình huống mỗi người chúng ta đều phải vào một lần, một người đi vào có lẽ không tránh được phát động tử vong, mấy người cùng nhau vào thì có thương có lượng mà, có thể sẽ tránh được.”

Ông ta nói có đạo lý, nhưng hôm nay giáo viên phụ đạo lấy ngẫu nhiên là Tống Minh Lượng, nơi nguy hiểm như vậy, hết thảy không biết, ai mà muốn đi vào chứ?

Hạ Bạch nhanh chóng tiến lên một bước, bị Hoa Hạo Minh và Lận Tường nhanh chóng túm trở lại cùng một lúc.

Lận Tường nhỏ giọng nói với cậu: “Hạ Bạch, đừng tốt bụng quá.”

Hoa Hạo Minh: “…”

Tống Cường nhìn qua từng người ở đây, không ai đi ra, không ai nói chuyện, độ ấm nụ cười trên mặt ông ta dần dần biến lạnh, sau đó cứng đờ, rồi vỡ tan.

Cuối cùng vẫn là hai người Tống Minh Lượng và Đới Lương Viễn đi, ở giữa một đám người vẻ mặt khác nhau nhìn chằm chằm, bất lực thong thả mà đi vào tòa nhà thực nghiệm giải phẫu.

Những người chơi khác đều chờ ở cửa, muốn biết họ đã trải qua những gì ở bên trong.

Sau nửa tiếng, hai người đi ra. Thoạt nhìn bọn họ không có việc gì, dáng vẻ chỉ có hơi mỏi mệt, trên người bắn chút chất lỏng không rõ.

“Thế nào?” Mạnh Thiên Hữu bước nhanh đến bên người Tống Minh Lượng, hỏi: “Cậu nhìn thấy gì vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Tống Minh Lượng trước sau như một cúi đầu không nói lời nào.

Lần đầu tiên Tống Cường không có bởi vì cậu ta không nói lời nào mà mắng cậu ta.

Mạnh Thiên Hữu sửng sốt một chút.

Ôn Thu nhíu mày nói: “Tống Minh Lượng, đừng có trẻ con nữa, nếu cậu có manh mối gì không nói cho chúng tôi biết, cậu cho rằng một mình cậu có thể tìm được chân tướng sao? Chúng ta sẽ không thể nghĩ ra đã đυ.ng phải quy tắc tử vong gì. Nếu không tìm được chân tướng nhanh chóng, những người khác sẽ chết ở trong trò chơi, ba con các cậu cũng vậy.”

Tống Cường do dự một chút, vẫn là đẩy Tống Minh Lượng: “Sao lúc quan trọng lại biến thành cái hũ nút thế? Gặp phải cái gì, mau nói cho mọi người đi.”

“Thật sự không xảy ra gì cả, chỉ dựa theo lời của giáo viên phụ đạo, bê thầy Đại Thể lên bàn thí nghiệm, chuẩn bị đầy đủ công cụ giải phẫu, không xảy ra ngoài ý muốn gì, ngoại trừ xác chết, cũng không gặp phải thứ quỷ dị đáng sợ gì hết.”

Đây là câu dài nhất cậu ta từng nói, nói vô cùng nghiêm túc, không giống bộ dạng nói dối.

Ôn Thu hỏi: “Thật sao?”

Tống Minh Lượng không nói nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Đới Lương Viễn.

Đới Lương Viễn đã đi rồi, dáng vẻ không hề căng thẳng sợ hãi như lúc mới tới, cậu ta vui sướиɠ mà chạy, nụ cười sắp sáng hơn cả mặt trời, thoạt nhìn, dáng vẻ như cậu ta thật sự là người may mắn.

“Sao lại vậy được?” Mạnh Thiên Hữu nói: “Phải xảy ra chút chuyện gì đó chứ.”

Lận Tường a một tiếng: “Cậu rất mong chờ người khác xảy ra chuyện nhỉ, dù sao cũng không phải cậu đi vào có đúng không?”

Mạnh Thiên Hữu tức đến lông mày đều dựng lên: “Cậu tìm rắc rối à?”

Đôi tay của Lận Tường cắm trong túi, quay đầu huýt sáo.

“…”

Suy nghĩ của Mạnh Thiên Hữu hơi có vấn đề, nhưng kỳ thật, trong mấy người bọn họ không chỉ một mình cậu ta cảm thấy Tống Minh Lượng đi nhà xác sẽ xảy ra gì đó, phía trước bạn học trong lớp đã biểu hiện rất rõ ràng, chắc chắn nhà xác này có vấn đề, nhất định là điều quan trọng.

Nhưng, thật sự chuyện gì cũng chưa phát sinh. Dựa theo cách nói của Tống Minh Lượng, bên trong chính là nhà xác và phòng thí nghiệm bình thường.

Ôn Đông: “Chẳng lẽ phương hướng sai rồi? Không phải chỗ này ư?”

Hoa Hạo Minh: “Chờ lúc chúng ta đi học nhìn thử lại xem, hoặc là ban đêm tới đây thăm dò một chút.”

Quy định của học viện, buổi tối thứ hai đến thứ sáu trước lúc tắt đèn, phòng thí nghiệm giải phẫu vẫn luôn mở, tiện để sinh viên, đặc biệt là sinh viên sắp thực tập tới đây luyện tập.

Tống Minh Lượng đi vào chuẩn bị hơn nửa tiếng, thời gian còn lại không đáng để đi tới đi lui quanh ký túc xá, bọn họ tiện thể chờ ở ngoài cửa.

Lục tục có bạn học trong lớp tới đây, sắp đến giờ lên lớp, Lận Tường càng lúc càng căng thẳng.

Một người trước nay chưa từng nghĩ tới việc học y, vừa bắt đầu đã phải học lớp giải phẫu trong trò chơi kinh dị, thật sự có hơi quá mức, huống chi cậu ấy vốn đã sợ mấy thứ này.

Cậu ấy nhìn đến Hạ Bạch ngồi ở bên cạnh, nét mặt bình tĩnh trước sau như một như đi vào cõi thần tiên, ngón tay đặt ở trên đùi lại đang run rẩy không quá rõ ràng.

Từ trước đến nay cậu chưa từng tỏ ra hoảng loạn, nhưng suy cho cùng cậu chỉ là một thiếu niên ngây thơ nhất mười tám năm chưa từng lên mạng, chưa từng bị ô nhiễm.

Lận Tường nhìn đến nhũn lòng, lúc ấy Hạ Bạch không màng sợ hãi, cõng cậu ấy từ trong mồ ra. Lần này cậu ấy cũng phải đè nỗi sợ xuống, nghiêm túc bảo vệ Hạ Bạch.

Lận Tường hỏi: “Hạ Bạch, cậu cũng đang sợ hả?”

Cậu ấy vỗ ngực, nghĩa khí nói: “Đừng sợ, nếu giáo viên bảo cậu sờ xác chết, tôi sẽ chắn ở trước mặt cậu.”

Hoa Hạo Minh: “…”

***Thấy hay thì cmt hoặc đề cử ủng hộ team tụi mình nhé>