Người Nhặt Xác Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Quyển 1-Chương 11: Học viện Y Hòa Bình

Hạ Bạch chớp mắt, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra cảm xúc.

Lận Tường và Hoa Hạo Minh đều từ gương mặt quá mức xinh đẹp kia của cậu nhìn ra, loại cảm xúc này gọi là “Sao cậu có thể như vậy”. Cả hai đều thấy, cũng xem rất chính xác, nhưng lý giải hoàn toàn không giống nhau.

Lận Tường vốn sợ hãi, thấy Hạ Bạch đến giờ phút này còn không muốn mình trải qua nguy hiểm, trong lòng cậu ấy trào ra muôn vàn dũng khí: “Hạ Bạch, bọn họ đều có người nhà che chở, cậu cũng có. Bọn họ có ba, mẹ, chị gái, cậu có anh trai. Cậu yên tâm, tôi nhất định xông lên phía trước cậu.”

Hoa Hạo Minh: “…”

Hạ Bạch mở miệng: “Không cần.”

Lận Tường kiên quyết nói: “Nhất định.”

Hoa Hạo Minh ngửa đầu nhìn trời, hồi lâu: “Phụt!”

Hạ Bạch: “…”

Hạ Bạch lập tức đứng lên, hiện giờ gần như có thể vào phòng thí nghiệm, cậu đi không chút lưu luyến.

“Này? Hạ Bạch đợi tôi với!” Lận Tường nhanh chóng đuổi theo cậu.

Hoa Hạo Minh cũng đứng dậy, thở dài: “Tên khờ này, tôi mới là người sợ mấy thứ đó đây nè.”

Học viện Y này vừa nhỏ vừa cũ, đặt trên thị trường bất động sản hiện giờ thì chính là ngôi trường cũ người người ghét bỏ, nhưng ngôi trường cũ cũng có vẻ đẹp riêng của chính nó, cây cối thô tráng, thảm cỏ xanh như mây.

Cây đa cổ thụ mấy chục năm tuổi còn cao hơn cả tòa nhà thực nghiệm bốn tầng, có lẽ hàng năm bị cây cối che lấp không thấy ánh mặt trời, tòa nhà thực nghiệm rất ẩm ướt, ngay khi bọn họ bước vào đã cảm thấy một loại ẩm thấp mục nát mát lạnh nào đó dính ở trên người bọn họ.

Ngoại trừ Marmarin ẩm thấp khiến người ta gay mũi này ra thì còn có một mùi tanh như ẩn như hiện.

Hạ Bạch ngửi ngửi, mùi tanh giống như mùi cậu ngửi thấy ở gần hồ nhân tạo.

Ánh sáng của tòa nhà thực nghiệm rất kém, dù là hai giờ chiều cũng phải mở đèn. Không biết lúc đó người thiết kế đã nghĩ như thế nào, bên trong tòa nhà thực nghiệm giống với bên ngoài, phần lớn diện tích là chọn màu đỏ. Mặt tường màu đỏ dưới sự ăn mòn của năm tháng, ở dưới ánh sáng không rõ ràng, y như máu đã khô chảy ra từ trong tường.

Cửa lớn đối diện cầu thang, những người chơi không có bất cứ tạm ngừng nào, trực tiếp đi lên cầu thang.

Tầng một là nhà xác, chỗ này chứa đựng toàn là xác chết và đủ loại tiêu bản bộ phận cơ thể người được gửi tới từ bệnh viện hợp tác. Đánh mắt qua, hành lang dài tối tăm, có một căn phòng không khóa chặt cửa, khe cửa tối om kia, giống như có thứ gì đó đang nhìn trộm bọn họ, cái khí ẩm khiến làn da dính ngứa và làm dịch dạ dày cuồn cuộn ấy hình như đến từ nơi đó.

Hạ Bạch dừng một lúc, cậu vừa mới nhìn thoáng qua nhà xác bên cạnh thì đã bị Hoa Hạo Minh kéo lên cầu thang.

Sau khi lên tầng hai, Lận Tường thở phào nhẹ nhõm: “Mọi người có cảm nhận được không, âm khí tầng một dày đặc, vô cùng lạnh.”

Ôn Đông gật đầu: “Tôi nổi hết cả da gà, tối nay mọi người thật sự muốn tới đây hả?”

Lận Tường: “Hay là chúng ta chọn một buổi trưa đi.”

Những người chơi khác cũng vậy, hô hấp của bọn họ nặng hơn rất nhiều, cảm giác bị cái loại mùi tanh âm lãnh xâm nhiễm rất khó miêu tả, gần như ngạt thở.

Chỉ có Hạ Bạch là đang tiếc nuối.

Tầng hai có mười phòng thí nghiệm giải phẫu, bọn họ học ở 203.

Phòng thí nghiệm nhỏ hơn phòng học của bọn họ một chút, bàn thí nghiệm ở chính giữa, đang có một khối xác chết nằm đó, màu sắc rất đậm, thoạt nhìn đã chết được một thời gian rồi.

Bình thường học viện Y đều có bệnh viện hợp tác, có một số người trước khi chết ký tên quyên tặng di thể, nguyện ý dùng cơ thể của chính mình cho nghiên cứu khoa học, sau khi qua đời ở bệnh viện, xác sẽ được đưa tới trường học dùng cho việc dạy học, được sinh viên y tôn xưng là thầy Đại Thể.

Những người này rất đáng kính trọng, rất vĩ đại, cho nên rất nhiều sinh viên y không sợ thầy Đại Thể.

Nhưng, đây là ở thế giới trò chơi kinh dị.

Ngoại trừ dùng xác chết mới cho việc dạy học, phần lớn tiêu bản cơ thể người đều sẽ bị rút cạn máu rồi ngâm ở trong formalin, theo thời gian mà thêm đậm màu, cái xác trên bàn thí nghiệm đã hiện ra màu nâu sẫm. Nhưng điều kỳ lạ ở đây chính là, ông ấy không có máu nhưng trông rất mới, thậm chí không biết trên gương mặt đã ngâm bao lâu trong formalin kia, hình như còn có biểu cảm.

Cái xác hoàn chỉnh, chỉ có miệng là bị khâu, chi chít lẫn lộn, có thể thấy được không chỉ bị khâu một lần.

Hạ Bạch nhìn cái xác hết sức chăm chú, đôi mắt hơi trợn lớn, bày ra dáng vẻ mỹ lệ nhất.

Mãi đến lúc Lận Tường kéo cậu một cái thì cậu mới nhìn thấy giáo viên tiết giải phẫu đã tới.

Cùng nhau vây quanh xác chết, giáo viên giảng trước kiến thức lý thuyết một hồi, sau đó giữa các bạn cùng lớp vô cùng căng thẳng, nói: “Đừng căng thẳng, chúng ta học một cái đơn giản trước, tôi nói mấy khối cơ, tìm một bạn học tới sờ, xem thử có tìm được hay không.”

Cái này đâu có đơn giản? Quả là độ khó cấp địa ngục.

Lúc giáo viên nhìn qua thì thấy một đám đang cúi đầu, hận không thể biến mất tại chỗ.

Chỉ có một ngoại lệ.

Tay phải của Hạ Bạch giơ vô cùng cao.

Sau khi nhìn qua một đám đỉnh đầu đen xì, thấy hai mắt của Hạ Bạch nhìn chằm chằm ông ta, tràn ngập tò mò và chờ mong cùng sự khát cầu tri thức, vị giáo viên này đã cảm nhận được niềm vui sướиɠ và cảm động của một giáo sư mà lâu nay chưa có.

Ông ta lập tức nói: “Tốt, chính là bạn học này”

Những người khác sôi nổi ngẩng đầu. Lúc này Lận Tường mới phát hiện, người được giáo viên gọi vậy mà là Hạ Bạch, cậu ấy vừa định tiến lên phía trước thì đã bị Hoa Hạo Minh túm chặt kéo lại.

Sau khi Mạnh Thiên Hữu phát hiện là Hạ Bạch, vui sướиɠ khi người gặp họa mà nhìn về phía cậu. Đúng lúc Hạ Bạch đi ngang qua bên người cậu ta, hai giây kia, cậu ta nhìn thấy ánh sáng lấp lánh hiện lên trong mắt của Hạ Bạch.

Ai cũng biết, đôi mắt của Hạ Bạch vô cùng đẹp, ngay cả cậu ta cũng không thể không thừa nhận là nó rất đẹp, chỉ là ngày thường đôi mắt này luôn trống rỗng ngơ ngác, giống như không có linh hồn. Lúc này ánh sáng trong đó khiến đôi mắt cậu được thắp sáng hoàn toàn, thậm chí làm người ta có một loại cảm giác căn phòng thí nghiệm âm u cũ nát này đều bị đốt sáng.

Khi Hạ Bạch đã đứng bên cạnh xác chết thì Mạnh Thiên Hữu mới lấy lại tinh thần, vừa rồi cậu ta thế mà nhìn đến ngẩn ngơ.

Lúc này Hạ Bạch đang dùng đôi mắt như vậy nhìn giáo sư Lưu, khiến giáo sư Lưu cảm động, cảm động đến mức khiến ông ta có hơi hổ thẹn, vì giảng dạy có lệ thời gian dài như thế.

Ai nói bọn họ không thể thay đổi sự kháng cự với tiết giải phẫu?

Sinh viên như này chắc chắn là thiên thần nhỏ tới chữa trị cho giáo viên.

Giáo sư Lưu: “Bạn học, em tên là gì?”

Hạ Bạch: “Thưa thầy, em là Hạ Bạch.”

Giáo sư Lưu: “Tốt, bạn học Hạ Bạch, bây giờ chúng ta bắt đầu nhé?”

Hạ Bạch: “Vâng!”

Giáo sư Lưu: “Cơ ức đòn chũm, cơ hoành, cơ may…”