Người Nhặt Xác Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Quyển 1-Chương 9: Học viện Y Hòa Bình

Sau khi ăn sáng xong, chín người cùng đi tiết dược lý học buổi sáng.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy mười một bạn cùng lớp khác. Tối hôm qua lúc ký túc xá sắp tắt đèn, bọn họ ở ký túc xá nghe được tiếng ồn ào. Thoạt nhìn sinh viên trong ký túc xá tầng kia rất sôi nổi, hôm nay trên lớp học, bọn họ lại rất căng thẳng và trầm mặc.

Hình như giáo viên không nhìn thấy thái độ của sinh viên ở dưới bục, hứng thú của ông ta cũng không cao, giảng nội dung trên giáo án một cách nhạt nhẽo.

Chín người đối với nội dung trên tiết, không phải hoàn toàn nghe không hiểu, có thể nghe được ba đến bảy phần. Thoạt nhìn mười một bạn cùng lớp kia cũng không hoàn toàn nghe hiểu.

Tiết dược lý càng gần tới lúc kết thúc, những bạn cùng lớp này càng căng thẳng.

Chuông tan học vang lên, giáo viên còn dư nửa lời trong miệng cũng không nói hết, lập tức thu dọn giáo án rời đi, không chút dài dòng.

“Ẹo!”

Bạn học ngồi phía trước Hạ Bạch và Lận Tường đỡ bàn nôn mửa, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi chi chít.

Bạn cùng lớp xung quanh cũng không cảm thấy kỳ quái, có lẽ là đang căng thẳng, nhất thời không ai lo đến bạn học này.

Lận Tường đưa cho cậu ta một tờ giấy, hỏi cậu ta: “Cậu làm sao vậy? Không sao chứ?”

Bạn học kia xua tay: “Không sao, chỉ… Chỉ là quá căng thẳng, căng thẳng thì sẽ bị như vậy.”

Chín người chơi không biết bọn họ đến tột cùng đang căng thẳng cái gì, nhưng ít nhiều gì cũng bị loại căng thẳng này ảnh hưởng, mặt vài người lộ ra vẻ bất an.

Chính vào ngay lúc này, điện thoại của mọi người trong lớp vang lên.

Hạ Bạch chú ý tới, khi tiếng điện thoại vang lên, cơ thể của những bạn cùng lớp kia theo bản năng căng chặt. Có lẽ đây là ngọn nguồn căng thẳng của bọn họ.

Trong nhóm lớp, giáo viên phụ đạo tag mọi người.

Giáo viên phụ đạo: [Tiết thực nghiệm giải phẫu buổi chiều, yêu cầu hai sinh viên đi phòng thí nghiệm giải phẫu giúp giáo sư Lưu chuẩn bị trước bài giảng.]

Đi phòng thí nghiệm giải phẫu chuẩn bị bài giảng cho giáo sư, vừa nghe đã biết không phải việc gì tốt. Yêu cần căn bản nhất của tiết thực nghiệm giải phẫu là xác chết, chuẩn bị xác chết từ đâu? Đi nhà xác bê tới à?

Càng đừng nói những bạn cùng lớp này căng thẳng như vậy, sinh viên học khoa lâm sàng có chuẩn bị thầy Đại Thể* giải phẫu từ sớm, công việc chuẩn bị đơn giản, không thể căng thẳng đến mức tinh thần không yên suốt cả tiết buổi sáng được, căng thẳng đến mức nôn mửa.

(*) Xác chết dùng trong việc thí nghiệm.

Bọn họ nhìn chằm chằm điện thoại, nín thở chờ đợi.

Giáo viên phụ đạo: [Hôm nay sẽ là Đới Lương Viễn và Tống Minh Lượng. Phiền hai vị bạn học sau khi ăn cơm trưa xong, đi đến phòng thí nghiệm giải phẫu 203 chuẩn bị cho tốt trước. Sau đó tôi sẽ nói một chút chuẩn bị như thế nào và cần phải chuẩn bị những thứ gì.]

Có người nhẹ nhõm, có người sụp đổ.

Sau khi nhìn thấy tin nhắn của giáo viên phụ đạo, lập tức có một bạn học khóc nức nở túm lấy tay của một bạn cùng lớp khác ngay tại chỗ: “Xá Trưởng, trái tim của tớ thật sự không tốt, chiều nay cậu đi thay tớ trước có được không?”

Vị này chắc chính là bạn học Đới Lương Viễn.

Mấy người chơi bọn họ đều nhìn về phía Tống Minh Lượng, Tống Minh Lượng trước sau như một mà hơi rũ đầu, tóc mái dày che khuất đôi mắt của cậu ta. Ba của cậu ta Tống Cường cấu từng miếng da xước xung quanh móng tay xuống, trông rất hoảng hốt.

Lúc ăn cơm giữa trưa, Tống Cường lôi kéo Tống Minh Lượng đi tới bên bàn họ.

Tống Cường lấy lòng mà nhìn Hoa Hạo Minh: “Ngài là người từng vào trò chơi, nhất định rất lợi hại. Lần đầu tiên tiến vào phòng thí nghiệm giải phẫu này có rất nhiều thứ không biết, nhưng nhất định cũng là cơ hội phát hiện manh mối mới.”

Hoa Hạo Minh trực tiếp hỏi: “Chú muốn nói gì?”

Tống Cường vội nói: “Tôi vừa nghe cái bạn học gọi là Đới Lương Viễn kia nói, có thể tìm người thay cậu ta đi. Lần này có thể xin ngài thay Tống Minh Lượng đi trước hay không, chúng tôi nhất định sẽ cảm tạ ngài đàng hoàng, lần sau đến lượt ngài đi, lại để Tống Minh Lượng thay ngài nhé.”

Hoa Hạo Minh: “Xin lỗi.”

Tống Cường vẫn cười như vậy, đẩy Tống Minh Lượng một cái.

Tống Minh Lượng không phản ứng.

Tống Cường tức giận tát vào đầu cậu ta một cái: “Lúc này mà mày còn không mở miệng nghiêm túc nói chuyện, mày muốn tức chết ai?”

Ông ta túm Tống Minh Lượng đến phía trước: “Nghiêm túc nói chuyện, cầu xin anh Hoa của mày cho đàng hoàng, để người ta làm mẫu cho mày.”

Cuối cùng Tống Minh Lượng cũng mở miệng: “Con tự đi.”

Tống Cường: “Cái gì?”

Tống Minh Lượng hít sâu một hơi, giọng nói lớn một chút, gân xanh trên cổ đều lộ ra, cậu ta nói: “Con tự đi!”

Tống Cường sửng sốt một chút, vừa định phát giận thì bị Hoa Hạo Minh cắt ngang, anh ta nói: “Chú Tống, cho dù cầu xin tôi như thế nào, tôi cũng sẽ không thay cậu ấy đi, nhưng chúng ta đợi ăn cơm xong có thể đi cùng cậu ấy đến xem xung quanh phòng thí nghiệm giải phẫu trước, tìm hiểu một chút vì sao mọi người sợ hãi như thế.”

Không đạt được mục đích, nhưng như vậy cũng khiến ông ta an tâm hơn một chút. Tống Cường miễn cưỡng cảm ơn, ngồi lên cái bàn ở cạnh họ.

Sau khi ăn trưa xong, chín người bọn họ đều đi phòng thí nghiệm giải phẫu, cũng gọi luôn Đới Lương Viễn đang căng thẳng đi.

Trên đường đi Hoa Hạo Minh an ủi Đới Lương Viễn: “Đừng lo lắng, có lẽ lần này sẽ không có chuyện gì.”

Đới Lương Viễn căng thẳng mà xoa tay: “Sao có thể không có gì được? Lúc trước rất nhiều người đều gặp chuyện không may, đây đã không phải là một truyền thuyết vườn trường nữa rồi, rất nhiều người vào nhà xác đều phát điên và chết sạch hết!”

Cậu ta căng thẳng đến mức có chút tố chất thần kinh, tay bị xoa đến đỏ bừng, còn xoa nữa thì có lẽ da đều bị cậu ta chà rớt: “Vì sao hai người chúng tôi xui xẻo như vậy, lần đầu tiên đã bị lựa chọn rồi.”

Mấy người nhìn lẫn nhau, bắt được mấu chốt trong đó, truyền thuyết vườn trường.

Hạ Bạch hỏi: “ Truyền thuyết vườn trường gì vậy?”

Mấy người chơi khác đều kinh ngạc nhìn về phía cậu, lúc trước Hoa Hạo Minh từng dặn bọn họ, trong trò chơi khi đối mặt với npc, nói chuyện và làm việc đều phải phù hợp thân phận. Hiện giờ thân phận của bọn họ là bạn cùng lớp của Đới Lương Viễn, hơn nữa cũng không phải tân sinh viên, nói cách khác, trong lớp đều căng thẳng sợ hãi, đều biết đến truyền thuyết vườn trường, bọn họ cũng phải biết.

Đới Lương Viễn thở dài: “Hạ Bạch, sao cậu còn như vậy chứ, ngày thường lúc chúng tôi tám chuyện, cậu đều đang ngẩn người đúng không, cái khác thì thôi đi, thế nhưng cả cái này cũng không biết, cũng không biết nên nói gì với cậu mới phải.”

“…”

Hoa Hạo Minh nhìn lướt qua Hạ Bạch, làm sao anh ta biết được trò chơi sẽ quét toàn bộ cuộc đời của ngươi chơi, thân phận người chơi trong trò chơi sẽ chứa tính cách và phẩm chất riêng trong hiện thực được chứ?

Nhưng, hóa ra ngày thường cậu hay phát ngốc ở trường học là thật à? Vậy cậu thi đậu học viện Y Hòa Bình kiểu gì vậy hả?

Hạ Bạch chú ý tới ánh mắt của Hoa Hạo Minh, thấy lúc anh ta nhìn mình thì hoài nghi trong mắt càng nặng, mặt lộ vẻ mờ mịt.