Lận Tường: [Hạ Bạch, bên cậu thế nào rồi?]
Lận Tường: [Hạ Bạch, cậu không sao chứ?]
Lận Tường: [Chờ chút tôi với anh Hoa sẽ tới tìm cậu ]
Hạ Bạch bị một hồi tiếng nhắc nhở tin nhắn đánh thức.
Cậu mơ mơ màng màng sờ đến điện thoại, thấy Lận Tường gửi tin nhắn cho mình, trong lúc hoảng hốt cậu đã cho rằng mình đang ở trong thế giới hiện thực bình thường, tỉnh dậy vào một buổi sáng cũng rất bình thường.
Ngồi dậy nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy cùng với ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của ba người khác trong ký túc xá, Hạ Bạch mới triệt để tỉnh ngủ.
“Sớm ha.” Cậu nói với bạn cùng phòng đang nhìn mình, giọng nói mang theo khàn khàn vì mới tỉnh dậy.
Ôn Đông cố nhẫn nhịn một lúc lâu nhưng vẫn không nhịn được, khó hiểu hỏi: “Sao cậu còn ngủ được vậy hả? Sớm vậy đã ngủ rồi, cậu không sợ ư?”
Hạ Bạch: “Sợ. Nhưng sợ là một chuyện, ngủ là một chuyện khác.”
“…”
Vẫn chưa sáng lắm, có vẻ là khoảng hơn năm giờ sáng. Men theo ánh sáng mỏng manh, Hạ Bạch nhìn thấy ký túc xá hình như càng thêm cũ nát, vết thấm nước trên mặt tường rộng hơn rất nhiều, dần dần không nhìn được dáng vẻ ký túc học viện Y Hòa Bình nữa.
Hạ Bạch trả lời tin nhắn của Lận Tường trước: [Tôi vừa tỉnh, ký túc xá của bọn tôi không xảy ra chuyện gì, có tín hiệu để gửi tin nhắn rồi à?]
Lúc ở trạng thái trói định trò chơi, bọn họ đều nhìn qua điện thoại, khi đó điện thoại không có một chút tín hiệu nào cả, như là ngăn cách với nhân thế.
Lận Tường: [Vừa tỉnh á? Cậu thế mà đã ngủ rồi, há há há, cậu vẫn luôn thích ngủ, tôi nói với cậu nè, suốt cả đêm qua tôi không ngủ được.]
Lận Tường: [Tin nhắn chỉ có thể gửi bên trong trò chơi, không liên lạc được với thế giới bên ngoài. Cậu xem thử coi có phải điện thoại của cậu nhiều thêm một cái nhóm nào đó không? Chỉ có người trong nhóm mới liên lạc được với nhau.]
Hạ Bạch thoát khỏi giao diện trò chuyện với Lận Tường, quả nhiên nhìn thấy một nhóm lớp, lớp khoa lâm sàng 2.
Cậu không có thói quen chơi điện trước khi ngủ, tối hôm qua ngủ sớm nên cậu không biết cái nhóm này xuất hiện vào lúc nào.
Chín người bọn họ đều ở trong nhóm, trừ chín người bọn họ ra thì còn có mười hai người, trong đó mười một người là sinh viên, một người là giáo viên phụ đạo.
Trong file nhóm có một ít tư liệu, bao gồm thời khóa biểu, thời gian nào ở tòa lầu nào phòng học nào tiết gì liếc mắt cái là thấy ngay.
Chắc đây là chỉ dẫn của trò chơi cho bọn họ.
Ở trong thế giới trò chơi, bọn họ không phải là tân sinh viên năm nhất khác chuyên ngành, toàn bộ đều là sinh viên khoa lâm sàng năm hai mới vừa khai giảng.
《Giải phẫu cơ thể người》 là một trong những môn căn bản nhất của khoa lâm sàng, không biết là năm hai đã tới kỳ này hay là được cố ý sắp xếp, một tuần tiếp theo, chiều nào bọn họ cũng có tiết giải phẫu.
Hạ Bạch nhìn chằm chằm thời khóa biểu, đôi mắt tỏa sáng.
Lận Tường: [Thấy chưa? Đúng rồi, còn có thời khóa biểu nữa, đáng sợ ghê.]
Hạ Bạch: [Thấy rồi.]
Lận Tường: [Anh Hoa rửa mặt sắp xong rồi, bọn tôi lập tức đi qua đó tìm cậu.]
Hạ Bạch nhìn thấy tin nhắn thì cũng vội đứng dậy thu dọn, thành thạo nhanh chóng gấp chăn thành miếng đậu hũ, bưng cái chậu nhỏ của mình đi nhà vệ sinh.
Khi Hạ Bạch đi ra thì Hoa Hạo Minh và Lận Tường vừa lúc đến, Tống Cường đi theo phía sau.
Hai người tới kêu Hạ Bạch đi ăn sáng, ba người khác trong ký túc xá cũng đi cùng bọn họ giống Tống Cường, đến cửa hành lang lại thấy Mạnh Tình và Ôn Thu.
Kỳ thật Mạnh Tình vừa tỉnh đã muốn đến tìm con trai Mạnh Thiên Hữu, là Ôn Thu nhắc nhở bà ta, tối hôm qua quản lý ký túc xá nói các cô không được tùy tiện tới ký túc xá nam sinh, có lẽ sẽ có nguy hiểm, lúc này mới khuyên được bà ta ở lại.
Vừa thấy con trai, bà ta lập tức chạy tới, vừa hỏi có sao hay không, vừa dùng khăn ướt rượu cồn lau tay cho cậu ta, nhìn thấy trên đôi giày trắng thể thao của cậu ta có hơi bẩn thì lại ngồi xổm xuống dùng khăn ướt cẩn thận lau sạch giày cho cậu ta, động tác thuần thục đến tự nhiên.
Lận Tường tuy là cậu ấm nhà giàu nhưng cũng sửng sốt một chút.
Tống Minh Lượng đứng ở trong góc, tầm mắt nghiêng nghiêng nhìn qua đây.
Ôn Đông nghi hoặc hỏi: “Bác Mạnh, có phải bác có thói quen sạch sẽ không? Chút bụi bẩn như vậy cũng không vừa mắt.”
Mạnh Tình nói: “Đúng là có chút.”
Điện thoại của bọn họ không chỉ nhiều thêm một nhóm lớp mà còn nhiều thêm một cái App học viện Y Hòa Bình, cái App này có chức năng thanh toán, có thể dùng nó để ăn cơm.
Tống Cường nói: “Ngày hôm qua tôi và Tống Minh Lượng đã ăn qua cơm ở trường học, chúng tôi dẫn mọi người đi ăn.”
Mấy người vừa đi ra ký túc xá vừa hỏi Hoa Hạo Minh thêm mấy tin tức về trò chơi, chuyện liên quan đến sống chết, tuyệt không ngại nhiều.
Ôn Đông: “Anh Hoa, anh nói muốn vượt ải trò chơi thì phải tìm được chân tướng, vậy phải tìm chân tướng gì?”
“Cái này nên nói với cậu thế nào đây, đại khái là tìm chân tướng của bối cảnh chuyện xưa trong trò chơi, hoặc là tìm chân tướng của hiện tượng đặc biệt.” Hoa Hạo Minh nói: “Tóm lại là nguyên nhân của sự việc.”
Vấn đề này hỏi rất chung chung, Hoa Hạo Minh không phải thầy giáo nên anh ta trả lời không được rõ ràng.
Mạnh Thiên Hữu hỏi: “Cho nên, chúng ta phải tìm được NPC mấu chốt có đúng không?”
Hoa Hạo Minh liếc mắt nhìn cái người cãi nhau với mình hôm qua: “Đó cũng là một cách.”
“Mày hỏi đi? Người ta đều hỏi cả rồi, mày không thể nào không có câu hỏi được? Mày câm rồi à?” Âm thanh này càng ngày càng vang, át luôn cả tiếng của Hoa Hạo Minh.
Bọn họ xoay người nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Tống Cường đang đẩy Tống Minh Lượng, thấy bọn họ nhìn, tay ông ta lập tức chỉ vào Tống Minh Lượng, mặt tươi cười nói: “Đứa nhỏ này nuôi thật phí công! Hướng nội như vậy, không biết nói chuyện, dù thi đậu học viện Y Hòa Bình, tương lai cũng không có tiền đồ, ở chỗ làm việc làm gì có ông chủ nào không thích người biết ăn nói cơ chứ?”
Đầu Tống Minh Lượng vẫn gục xuống như cũ, hàm răng cắn môi dưới, không nói một lời nào.
Mạnh Tình nói: “Trẻ con có tính cách không giống nhau, có hướng ngoại thì sẽ có nội hướng, trẻ con hướng nội thì cũng có hướng nội tốt.”
Tống Cường đang muốn hàn huyên với Mạnh Tình, nhìn lướt qua ngoài cửa ký túc xá một cái: “Không đúng! Đây không phải học viện Y Hòa Bình! Không giống nơi chúng tôi đi tối hôm qua.”
Sắc mặt Hoa Hạo Minh bình tĩnh: “Bình thường thôi, khi trò chơi phủ xuống ký túc xá của học viện Y Hòa Bình, chỉ có thể chứng minh trò chơi có tính tương quan với học viện Y, chứ không hoàn toàn tương đồng với những chuyện xảy ra ở học viện Y này.”
Đúng rồi, tối hôm qua Hoa Hạo Minh đã nói với bọn họ, trò chơi chỉ liên quan đến trường học, không nói là ở học viện Y Hòa Bình.