Người Nhặt Xác Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Quyển 1-Chương 7: Học viện Y Hòa Bình

Vừa ra khỏi cửa ký túc xá thì bọn họ lập tức nghênh đón một luồng gió ẩm.

Đầu thu của Thành phố Khương Kỳ rất khô mát, ban đêm ngủ rất thoải mái, tối hôm qua lúc Hạ Bạch ngủ đã cảm thấy nơi này có hơi ẩm ướt quá mức.

Cậu nhìn về phía cái hồ trước ký túc xá, nước hồ rất trong, bên trong có rất nhiều tảo xanh, ẩn ở dưới nước, theo dòng nước gợn nhẹ nhàng dập dờn.

Hạ Bạch đã nhìn chằm chằm chúng nó rất lâu, vậy mà xem đến đôi mắt hơi cong, có chút vui vẻ, như bị vui sướиɠ của tảo xanh cảm nhiễm.

Ôn Đông hỏi: “Chỉ có mấy người chúng ta bị cuốn vào trò chơi thôi sao? Nơi này còn người chơi nào khác không?”

Ôn Thu nhìn sinh viên đi qua đi lại trên khuôn viên trường, nói: “Hình như không có, chỉ có mấy kẻ xui xẻo chúng ta thôi.”

Bọn họ vừa quan sát người trong trường học, vừa làm quen hoàn cảnh trường học, thăm dò bản đồ ở đây.

Từ vẻn vẹn có ba tòa lầu dạy học, một tòa trong số đó còn bị khóa thì biết được, học viện Y trong trò chơi nhỏ hơn học viện Y Hòa Bình thật rất nhiều, nhưng thứ nên cần cũng không thiếu, tỷ như phòng thí nghiệm giải phẫu và nhà xác.

Chúng nó ở một tòa lầu nhỏ bốn tầng màu đỏ, nằm ở phía Tây Bắc của trường học, ký túc xá thì ở phía Đông Nam, vừa đúng đối lập nhau.

Nhà ăn ở đối diện hai tòa dạy học, trừ từng ấy thứ ra thì là thư viện thông thường, sân tập thể dục, sân vận động và một cái hồ nhân tạo, kỳ lạ nhất chính là còn có một mảnh ruộng nhỏ, cũng có thể là vườn hoa, sở dĩ nói bây giờ có thể là ruộng, bởi vì bên trong trồng đậu Hà Lan.

Là Hạ Bạch nói cho bọn họ, trong mấy người này thì chỉ có Hạ Bạch nhận ra đó là đậu Hà Lan.

“Đậu Hà Lan có hai loại là thu hoạch vụ xuân và thu hoạch vụ thu, đây là đậu Hà Lan vụ thu, tháng sau có thể ăn rồi.”

Mạnh Thiên Hữu cười một tiếng: “Bạn học Hạ, sao cậu biết rõ như vậy, cậu tới từ nông thôn sao?”

Hạ Bạch gật đầu: “Đúng vậy, tôi từng trồng qua.”

Cậu trả lời rất tự nhiên, dường như cậu không nghe ra lời nói chế giễu của cậu ta, bản thân cậu cũng không cảm thấy tới từ nông thôn thì có vấn đề gì.

Trong lòng Mạnh Thiên Hữu đã tích tụ cơn tức từ ngày hôm qua, phóng tiết thành nắm đấm đánh ra ngoài, không ngờ đánh lên một cục bông, cậu ta lại bị nghẹn một lúc, không kìm được, lại nói: “Điều này thì có ích gì? Chúng ta phải tìm NPC mấu chốt, cũng không phải học nhận biết cây nông nghiệp.”

“Sao lại vô dụng chứ?” Lận Tường lập tức phản bác: “Tôi không hiểu học viện y, tôi muốn hỏi một chút, không nói học viện y lớn, loại học viện y nhỏ này sẽ đặc biệt khai một mảnh đất để trồng đậu Hà Lan ư? Chỗ kỳ quái có lẽ chính là manh mối.”

Mạnh Thiên Hữu tiếp tục nói: “Nhưng mọi người cũng thấy rồi đó, cái học viện y này rất nhỏ rất đổ nát, thoạt nhìn không phải học viện y tốt gì, quản lý không nghiêm khắc. Buổi sáng lúc tôi ra ngoài thì còn nhìn thấy quản lý ký túc xá ngồi xổm sau bàn làm việc giặt quần áo, nấu đồ. Chỗ này có thể là lao công nào đó của trường tự trồng để ăn.”

Ôn Thu gật đầu tán thành: “Nói cũng đúng. Trường học quản lý có hơi không nghiêm khắc, quả thật sẽ để lao công của trường tự mình quyết định trồng cái gì, chỉ cần đừng quá khoa trương là được. Cạnh trường của chúng tôi còn trồng một số cây óc chó gì đó. Hoa đậu Hà Lan rất đẹp, có giá trị thưởng thức, trồng đậu Hà Lan trong trường học chắc sẽ không bị nói gì.”

Thấy Ôn Thu cũng ủng hộ mình, giọng của Mạnh Thiên Hữu lớn hơn nữa: “Bây giờ chúng ta đang nằm trong giai đoạn cái gì cũng không biết, cả đầu mờ mịt, quan trọng là phải nắm được mấu chốt, kiêng kị nhất chính là bị việc nhỏ không đáng kể dẫn lệch phương hướng.”

Ôn Thu nhìn cậu ta một cái, hạ mi che khuất cảm xúc trong mắt mình. Dù sao cũng là người thi đậu học viện Y Hòa Bình, Mạnh Thiên Hữu này nhìn thì hư vinh ích kỷ, tư duy lại trực tuyến. Hơn nữa, cậu ta chính là sinh viên chuyên ngành khoa lâm sàng.

Lận Tường cười nhạo nói: “Vậy cậu nói xem tìm NPC mấu chốt từ đâu mới được đây?”

Mạnh Thiên Hữu nhìn chằm chằm cậu ấm này, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý: “Đúng là tôi có biết, không phải nói là trò chơi kinh dị sao? Nơi khủng bố nhất của học viện Y là ở đâu? Chính là phòng thí nghiệm giải phẫu. Cũng không phải tôi ăn không nói có, tôi tìm được bằng chứng rồi.”

Lận Tường: “Bằng chứng ở đâu?”

Mạnh Thiên Hữu: “Thời khóa biểu. Tôi chính là sinh viên khoa lâm sàng, lúc báo danh chuyên ngành thì cũng không phải nghe ai nói lung tung liền đi báo, tôi đã cẩn thận trưng cầu ý kiến của đàn anh khoa lâm sàng, trong đó bao gồm cả về chuyện sinh viên báo danh khoa lâm sàng quan tâm nhất, tiết thực nghiệm giải phẫu.”

“Đàn anh nói với tôi, tiết giải phẫu bình thường một tuần chỉ có khoảng hai tiết, bởi vì thời gian mỗi tiết đều rất dài, mỗi ngày áp lực của sinh viên và trường học đều sẽ rất lớn, cậu nhìn thời khóa biểu của chúng ta đi, chiều nào cũng có, đây mới là chỗ kỳ quái lại quan trọng chứ không phải cây xanh của trường học là cây gì.”

Lận Tường còn muốn phản bác nhưng lại bị Hoa Hạo Minh ngắt lời, lúc này cậu ấy mới nhìn thấy, một người phụ nữ năm sáu mươi tuổi đứng sau đậu Hà Lan, đang âm u mà nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt tràn ngập kháng cự và phòng bị.

Hoa Hạo Minh: “Đi ăn sáng thôi.”

Nhà ăn học viện Y chỉ có chỗ ngồi bốn người, Hoa Hạo Minh dẫn bọn họ đi một vòng chung quanh, các bàn trống khác đều có người. Tống Cường dẫn theo con trai Tống Minh Lượng muốn qua đây, tiếc rằng không đủ chỗ ngồi, đành phải đi qua bên chỗ chị em Ôn Thu và Ôn Đông.

Lận Tường nhìn bộ dạng đắc ý ăn cơm kia của Mạnh Thiên Hữu, hừ lạnh một tiếng.

Hoa Hạo Minh một mặt “Sao cậu ấu trĩ như vậy”, “Chỉ biết khoe miệng lưỡi nhanh, nhiều lời vô ích cậu có biết không?”

Lận Tường: “Em chính là không quen nhìn cậu ta như vậy, lúc vừa bước vào ký túc xá nhìn thấy cậu ta đi giày giả em đã nói cái gì đâu? Vậy mà cậu ta lại lấy tiền bắt nạt người khác, còn mang thù, khắp nơi chọc tức người ta. Há, cậu ta còn thích bắt nạt kẻ yếu nữa, sao không nhắm vào anh mà cứ nhằm vào Hạ Bạch vậy chứ.”

Hạ Bạch lộ ra hai mắt mê mang.

Lận Tường bất đắc dĩ mà thở dài: “Hạ Bạch quá đơn thuần quá thiện lương rồi.”

Cực độ hoài nghi Hạ Bạch có vấn đề - Hoa Hạo Minh: “…”

Hoa Hạo Minh ngẫm nghĩ, nói: “Nói như vậy thì có hơi vô trách nhiệm, nhưng trên thực tế quả thật cũng đúng, có manh mối không nhất định phải chia sẻ.”

Lận Tường không hiểu: “Anh, không phải anh nói chỉ có tìm được chân tướng mới có thể vượt ải sao? Cũng không phải là loại trò chơi đại trốn sát gì, không phải nên hợp tác với người chơi trong trò chơi, cùng nhau tìm chân tướng à?”

Hoa Hạo Minh nói: “Ngoài mặt là như thế, nhưng đây không phải là trò chơi chia đều chiếc bánh kem, người chơi biểu hiện tốt sẽ có cơ hội nhận được khen thưởng của trò chơi.”

Lận Tường có tiền có thế, sinh ra không thiếu thứ gì, cậu ấy xua xua tay “Ông đây không để bụng.”

“Không phải những thứ tầm thường của xã hội hiện thực kia, mấy thứ đó so với khen thưởng không đáng giá nhắc tới.” Hoa Hạo Minh nói: “Hơn nữa, bây giờ tốc độ trò chơi lan ra càng lúc càng nhanh, thành phố Tuyền Quảng đều sắp bị chiếm, cậu cho rằng tài phú quyền thế nhà cậu còn có thể luôn hữu hiệu à?”

Lận Tường sửng sốt một chút, đây là chuyện cậu ấy trước giờ chưa từng suy xét.

“Hiện giờ trò chơi vẫn chưa bắt đầu chết người, sau khi trải qua cậu sẽ biết có bao nhiêu khủng bố, vào thời khắc tử vong cận kề sẽ có bao nhiêu đại lão trong hiện thực vì mạng sống, nguyện ý táng gia bại sản, nhưng cũng không nhất định có người chịu cứu bọn họ.” Hoa Hạo Minh nói: “Khen thưởng của trò chơi, chính là thứ có thể cứu sống mạng của cậu.”

Lận Tường: “Kim bài miễn tử hả?”

“…” Hoa Hạo Minh trầm mặc ăn cơm.

Xem ra anh ta không cần phải có nghĩa vụ giảng giải những điều này.

***Thấy hay thì cmt hoặc đề cử ủng hộ team tụi mình nhé>