Người Nhặt Xác Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Quyển 1-Chương 5: Học viện Y Hòa Bình

Mấy người trong ký túc xá cầm đủ loại công cụ, căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa kia.

Phía sau cánh cửa là một người phụ nữ thoạt nhìn năm mươi tuổi, phía sau người phụ nữ có nam sinh bưng chậu nước vội vàng chạy qua, tiếng ồn ào trong hành lang chen vào ký túc xá, lại là một ký túc xá hết sức bình thường, giống như thoáng cái bọn họ đã trở về với nhân gian.

Trong nháy mắt cánh cửa kia mở ra, đồng thời khi nhìn thấy hình ảnh này, Hạ Bạch nghe được một tiếng “Leng keng”.

[Trò chơi đã download xong, bản đồ học viện Y Hòa Bình bình thường đã online.]

Thanh âm này không tới từ bất cứ nơi nào trong ký túc xá, cũng không tới từ bên ngoài ký túc xá, hình như chỉ vang ở trong đầu bọn họ.

[Lúc online bản đồ Học viện Y Hòa Bình, đúng lúc bạn đang ở ký túc xá học viện Y Hòa Bình, nhất định là duyên phận đặc biệt. Hoan nghênh người chơi tiến vào học viện Y Hòa Bình, thưởng thức chuyện xưa vô cùng hay của học viện Y Hòa Bình, chúc người chơi chơi vui vẻ. ]

“Thần con mẹ nó chứ duyên phận đặc biệt.” Lận Tường nhỏ giọng mắng một tiếng.

Nhìn phản ứng của cậu ấy, hẳn là không chỉ có mình cậu nghe thấy âm thanh này.

“Mau tắt đèn đi ngủ, sao các cô cậu còn chưa trở về ký túc xá của mình nữa hả?” Người phụ nữ đứng ở cửa, chắc là quản lý ký túc xá, nhưng không phải quản lý ký túc xá bọn họ muốn tìm lúc nãy.

Khi tiến vào ký túc xá, bọn họ đã thấy hai quản lý ký túc xá ở trong đại sảnh, một người làn da trắng nõn, một người hơi béo. Khuôn mặt người phụ nữ ở cửa này khô gầy vàng như nến, nhăn bèo nhèo như mặt giấy bị vò qua vò lại.

“Sao còn có hai nữ sinh ở đây? Nữ sinh ở lầu trên, đừng tùy tiện tới tầng một của nam sinh!” Quản lý ký túc xá nhíu mày nói.

Bọn họ cũng không biết ai phải ở ký túc xá này, chỉ có thể căng thẳng mà đứng.

Quản lý ký túc xá càng thêm không vui: “Hoa Hạo Minh, Lận Tường, Tống Cường trở về phòng 304 của các cậu! Ôn Thu, Mạnh Tình trở về phòng 405 của các cô!”

Bấy giờ bọn họ cũng đều đã biết nơi mình đang ở là chỗ nào, cũng biết được thân phận của bọn họ ở trong trò chơi này, tất cả đều là sinh viên của học viện Y Hòa Bình.

Hoa Hạo Minh dẫn đầu đi trước, ba người đàn ông đi đến ký túc xá 304 cùng tầng. Ôn Thu và Mạnh Tình chậm hơn, chủ yếu là Mạnh Tình thực không nỡ, sợ hãi mà nhìn con trai Mạnh Thiên Hữu của bà ta vài lần.

Thấy bọn họ đều tự đi đến nơi nên đi, quản lý ký túc xá mới vừa lòng: “Rửa mặt lên giường sớm một chút, sắp tắt đèn rồi, sau khi tắt đèn đừng rời khỏi ký túc xá, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

Bình thường mà nói, bây giờ chắc hơn sáu giờ chiều, thời điểm trời vừa bắt đầu tối. Quản lý ký túc xá lại nói, sắp đến giờ tắt đèn.

Hạ Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ hành lang, một mảnh đen vô tận.

Thời gian đồng hồ ký túc xá trên tường cũng biến thành 11 giờ 55 đêm .

Tường ký túc xá trở nên cũ nát, có vài vết thấm nước quanh co khúc khuỷu, mặt đất dưới giường cũng thế.

Ngoài cái này ra, những thứ khác không thay đổi, đồ của bọn họ đều còn.

Sau khi quản lý ký túc xá rời đi, bốn sinh viên năm nhất vốn nên ở phòng ký túc này thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi quản lý ký túc xá nói sau khi tắt đèn đừng rời khỏi ký túc xá, bây giờ vẫn chưa tắt đèn, chắc có thể đi ra ký túc xá, thừa chút thời gian này, bốn người bọn họ đi tới cửa nhìn ra bên ngoài.

Lúc quản lý ký túc xá hô người trở về ngủ, tiếng bước chân trên hành lang khá vội vàng, không biết tiếng ồn ào truyền ra từ ký túc xá nào. Thậm chí bọn họ còn nghe được hai nam sinh đang thống khổ thảo luận về tiết giải phẫu lúc nãy, thoạt nhìn là một ký túc xá đại học bình thường.

Nhưng không phải là ký túc xá đại học chân thực của bọn họ.

Nếu người của cả tòa ký túc xá đều bị cuốn vào trò chơi thì không thể nào vẫn còn tiếng ồn ào, chắc chắn cửa ký túc xá sẽ đóng chặt.

Bởi vậy, sự chân thực này có vẻ rất quỷ dị.

Ôn Đông hỏi: “Tống Minh Lượng, cậu tới sớm nhất, nhìn xem những người này có quen mắt hay không?”

Đây là ngày đầu tiên bọn họ báo danh nhập học đại học, phần lớn các bạn học đều không quen biết nhau, những người kia có thật sự là bạn học của bọn họ hay không thì chỉ có thể hỏi người tới sớm nhất, ở ký túc xá lâu nhất có gặp qua hay chưa.

Tống Minh Lượng còn chưa mở miệng thì Mạnh Thiên Hữu đã nói: “Cậu ta vẫn luôn cúi đầu, có dám ngẩng đầu lên nhìn bạn học bao giờ đâu?”

Tống Minh Lượng quay đầu nhìn lại, cậu ta cũng không cúi đầu giống như lúc người ba ở đây mà nhìn thẳng vào đôi mắt của người khác, âm thanh nói chuyện vừa phải, nhả từng chữ rõ ràng: “Tôi gặp không được mấy người, nhìn không ra.”

Bọn họ còn định nhìn thêm một chút, đột nhiên đèn hành lang và ký túc xá tắt.

Bốn người cơ hồ đồng bộ, theo bản năng lùi về phía sau một bước, lui vào ký túc xá, đồng thời Ôn Đông nhanh chóng đóng cửa lại.

Đêm nay không có ánh trăng, ký túc xá đen nhánh một mảnh.

Nhìn không rõ mặt mũi lẫn nhau, nhưng có thể nghe được tiếng hô hấp của bọn họ, đều có hơi gấp gáp, bởi vì sự vội vã vừa rồi.

Hạ Bạch đứng một lát, lấy điện thoại của mình ra, phát hiện còn có thể sử dụng, cậu dùng điện thoại chiếu sáng một chút, trở về giường số một của mình.

Ôn Đông cũng về giường số hai, tiếp đó là Tống Minh Lượng về giường số ba, Mạnh Thiên Hữu đứng mười mấy giây, trong bóng tối thấy không rõ sắc mặt của cậu ta, không biết cậu ta suy nghĩ cái gì.

Giường số một và số hai cạnh cửa sổ, Ôn Đông thấy Hạ Bạch định bò lên giường thì nói: “Chúng ta kéo rèm cửa xuống nha? Ai biết được vào ban đêm vừa ngẩng đầu sẽ nhìn thấy một con quỷ dán ở cửa sổ nhìn chúng ta hay không.”

Trong bóng tối, Mạnh Thiên Hữu không thấy được động tác của bọn họ, cho rằng “Chúng ta” mà Ôn Đông nói là chỉ bốn người trong ký túc xá bọn họ, là đang hỏi bọn họ.

“Tôi cũng đâu ngủ cạnh cửa sổ.” Cậu ta âm dương quái khí nói.

“Đúng! Cậu không ngủ cạnh cửa sổ, cậu ngủ cạnh nhà vệ sinh, vậy cậu phải bảo vệ tốt cửa nhà vệ sinh, đừng để buổi tối có con quỷ từ trong hố xí bò lên giường của cậu!” Ôn Đông cũng chịu đủ rồi trực tiếp khịa trở lại: “Tôi biết ở trong loại trò chơi kinh dị không rõ như này, chúng ta cũng chưa từng trải qua, đều sẽ lo lắng khủng hoảng, lo lắng khủng hoảng thì sẽ nóng nảy, nhưng chúng tôi không phải mẹ của cậu!”

Hạ Bạch đã kéo rèm xuống.

Từ đầu tới cuối Tống Minh Lượng không có chút động tĩnh nào.

Mạnh Thiên Hữu không đáp lại lời của Ôn Đông, tiếng động cậu ta trải giường rất lớn.

Ôn Đông thấy thế cũng không nói gì nữa, mang theo bịt mắt và một cái kéo lên giường.

Sau khi Hạ Bạch trải giường xong, cậu tìm ra gia phả từ túi văn kiện, ôm vào trong ngực, im lặng nằm thẳng xuống.

Nháy mắt trong ký túc xá đặc biệt yên tĩnh, nhưng chắc chắn không ai ngủ.

Hôm nay là ngày bọn họ báo danh nhập học, bọn họ đều mang theo vui mừng, tới ngôi trường mà tất cả mơ ước từ lâu này.

Cuối cùng bọn họ được như ý nguyện bước vào ngôi trường nổi tiếng trăm năm, ở trong ký túc xá từng tưởng tượng qua.

Nhưng, chính ở nơi này, bọn họ bị cuốn vào trò chơi kinh dị sống chết không rõ, khoa trương chút chính là bước vào thiên đường, đi tới địa ngục.

Ôn Đông nói rất đúng, có lẽ bọn họ là đứa con cưng của trời trong mắt một ít người, nhưng bọn họ cũng chỉ là tân sinh viên chưa trải sự đời, vẫn luôn ở trường học liều mạng đọc sách, đến cả xã hội cũng chưa từng bước vào, đối mặt với đêm tối không rõ cùng với áp lực chết chóc, ai có thể ngủ được?

Hạ Bạch ôm gia phả, cùng bọn họ bi thương căng chặt một lúc, mí mắt dần dần khép lại.

Màu đen đặc sệt bao phủ trên ngôi trường có chút tuổi này, bên trong màu đen tựa như có rất nhiều thủy triều cuồn cuộn, ẩm ướt dính nhớp mà quấn lên thân người, trong giấc ngủ mơ mọi người như đuối nước.