“Vì sao anh biết nhiều như vậy?” Cậu em trai trong đôi chị em hỏi.
Hoa Hạo Minh: “Bởi vì tôi chính là một trong những người đi ra từ trò chơi, hoặc là nói, tôi là người chơi trò chơi.”
Không biết người khác tin hay không, Hạ Bạch tin Hoa Hạo Minh từng vào trò chơi. Lúc trước cậu từng nhìn thấy Hoa Hạo Minh trong ảnh chụp của một bài post, nhìn biểu tình kia của Hoa Hạo Minh, có lẽ anh ta không chỉ đi ra từ trong một trò chơi.
Có thể, anh ta còn có thân phận khác.
Quả thật anh ta không phải là một người an tĩnh, nhưng cũng không giống một người hay xen vào chuyện của người khác, anh ta là một người kiên nhẫn. Nói cho mọi người những điều này từ lúc dị thường bắt đầu một cách nghiêm túc như vậy, chắc chắn không phải ý tốt của anh ta mà là bởi vì thân phận của anh ta.
Anh ta là người lão Dương tìm tới giúp cậu tìm Hỷ Thần, người của “Bộ phận khác”.
Hạ Bạch nghĩ như vậy, ngồi ở trên giường ôm chặt lấy túi văn kiện trong lòng ngực, y như bị dọa mất hồn, ngơ ngác mà nhìn cửa.
“Xin, xin hỏi, chúng ta phải trở về như thế nào?” Nghe Hoa Hạo Minh nói xong, người ba mang theo ý cười trên mặt hỏi Hoa Hạo Minh, thật cẩn thận, thái độ cực tốt.
Thoạt nhìn ông ta đã tin rồi, tin trò chơi mà Hoa Hạo Minh nói, cũng tin anh ta là người đi ra từ trong trò chơi.
Dưới ánh sáng ảm đạm, tầm nhìn của không ít người đều chuyển đến trên người Hoa Hạo Minh, như thể hy vọng sống sót đang ở trên người anh ta.
“Vượt ải trò chơi là có thể rời đi.”
Anh ta nói rất đơn giản, nhưng tất cả mọi người biết không đơn giản như vậy.
“Nếu như, nếu như chúng ta không thể vượt ải thì sao?”
“Vậy chúng ta đều sẽ thật sự biến mất, cũng chính là chết ở trong trò chơi, sau đó ký túc xá cũng sẽ bị phong tỏa, ngăn chặn những người thường khác bị cuốn vào trong trò chơi.”
Bỗng bọn họ hiểu được, vì sao mấy năm nay nhiều nhà máy, công viên giải trí và nhà hàng đóng cửa như vậy, không phải tất cả đều là kinh doanh không tốt.
“Chúng ta phải vượt ải trò chơi như thế nào? Có chiến lược gì không?” Người ba kia hỏi tiếp.
Hoa Hạo Minh nói: “Bình thường trò chơi sẽ có liên quan tới nơi đó, chúng ta ở trường học, màn trò chơi này chắc chắn có liên quan tới trường học.”
Có chút ngọn nguồn, nhưng phạm vi này quá lớn.
“Có người chơi đặt tên cho trò chơi này là 《 tìm thật 》.” Hoa Hạo Minh tiếp tục hào phóng mà cho bọn họ chiến lược.
“《 tìm thật 》? Tìm kiếm chân tướng?” Ôn Đông hỏi.
Hoa Hạo Minh gật đầu: “Theo tôi được biết, trò chơi có hai loại bản đồ. Một loại là bản đồ bình thường thường thấy nhất, phần lớn bản đồ bình thường là tìm kiếm chân tướng. Một loại khác là bản đồ đặc biệt, cách chơi bản đồ đặc biệt rất nhiều, không có quy luật.”
“Nói cách khác, rất có thể chúng ta sẽ ở trong một bản đồ bình thường, nếu như vậy, chúng ta chỉ cần tìm được cái gọi là chân tướng thì có thể rời khỏi trò chơi?” Tống Cường có hơi kích động, vẻ mặt mong chờ mà duỗi dài cổ.
Hoa Hạo Minh cười: “Vậy chú phải kiên trì được đến lúc tìm được chân tướng.”
Nhớ tới những đứa trẻ bị bàn tay quỷ túm tập thể dục, con rối xác chết đầu người thật trong nhà ma mà Hoa Hạo Minh đã cho bọn họ xem, nụ cười trên mặt Tống Cường bắt đầu giữ không nổi.
“Còn nữa, trong trò chơi không cần thiết thì đừng chống lại NPC, lúc đối mặt với NPC, phải diễn cho tốt nhân vật của mình.”
Những người khác còn có rất nhiều điều muốn hỏi, Hoa Hạo Minh nói xong điều quan trọng nhất, cắt ngang bọn họ: “Bây giờ chúng ta đang ở trong trạng thái trò chơi trói định, nói cách khác, chúng ta không rời thể rời khỏi ký túc xá, trò chơi sắp bắt đầu. Thời gian trạng thái trói định sẽ không quá dài, hình như đều là năm đến mười phút, tôi kiến nghị thừa chút thời gian này, mọi người chuẩn bị cho tốt, cũng làm quen với nhau một chút.”
Không ai không nghe anh ta, bao gồm cậu nam sinh truy hỏi anh ta vừa nãy kia, mọi người bắt đầu hoảng loạn tìm kiếm công cụ phòng vệ và tấn công.
Lận Tường tận dụng cơ hội này, đặt túi da rắn của Hạ Bạch lên giường số một, cậu ấy cao, đứng trên mặt đất túm ga trải giường đã trải tốt trên giường số một xuống dễ như trở bàn tay, ném sang giường số bốn.
“…”
Lần này cậu nam sinh kia không nói gì, có lẽ đối mặt với nỗi sợ của trò chơi đã vượt qua sự tức giận của cậu ta, hơn nữa cậu ta đang được mẹ kéo tay vỗ về trấn an.
Lận Tường “Hừ” một tiếng, nhỏ giọng lại không cố ý đè xuống đến không cho người khác nghe thấy: “Hạ Bạch, phải làm như vậy, đừng để cho bọn họ cảm thấy cậu dễ bắt nạt.”
Sau khi nói xong câu này, giọng của cậu ấy lại nhỏ thêm một chút: “Nếu bọn họ cảm thấy cậu dễ bắt nạt, bạo lực học đường cậu thì sao, các cậu đều học y, bọn họ ăn hϊếp cậu bắt cậu ở cùng với xác chết mỗi ngày thì làm sao bây giờ?”
Cậu ấy nói lời này là hù dọa Hạ Bạch, muốn cho Hạ Bạch biết tính nghiêm trọng của hậu quả. Ai ngờ, cậu ấy nói xong thì nhìn thấy trong cặp mắt như đang ngẩn người của Hạ Bạch tụ lại một đóm sáng nhỏ.
Lận Tường: “?”
Rất nhanh Hạ Bạch đã lật tìm túi hành lý của chính mình, Lận Tường cho rằng mình đang hoa mắt.
Hai cái túi da rắn to, còn có một cái cặp sách căng phồng, hành lý của Hạ Bạch nhiều hơn ba người khác một chút, bởi vì những thứ có thể mang cậu đều mang đến, đồ vật nhiều nhưng gọn gàng ngăn nắp.
Rất nhanh cậu lấy ra một xấp giấy vàng từ cặp sách cất vào túi quần, rồi lại lấy ra một con dao gọt hoa quả từ túi hành lý trắng xanh đưa cho Lận Tường, nói: “Thực xin lỗi.”
Lận Tường biết vì sao cậu xin lỗi, nếu cậu ấy không tới tiễn Hạ Bạch thì sẽ không bị cuốn vào màn trò chơi kinh dị này, nhưng: “Là tôi chủ động nói muốn tới tiễn cậu, tôi muốn ngắm thử học viện Y Hòa Bình là như thế nào.”
Cậu ấy nhận con dao gọt hoa quả, tràn đầy cảm động: “Hạ Bạch, cậu đã đưa công cụ bảo mệnh duy nhất cho tôi.”
Hạ Bạch: “Không phải, tôi vẫn còn.”
“Cậu luôn như vậy.” Lận Tường vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, nói: “Giống y như việc cậu nói rằng mình không cố ý đến bãi tha ma để cõng tôi ra ngoài vậy.”
Hoa Hạo Minh nhìn chằm chằm lá bùa kỳ quái lộ ra trong túi của Hạ Bạch: “…”
“Bốp!”
Tiếng bạt tai nặng nề đánh vỡ ấm áp bên này, sau khi người ba của giường số ba kia tát con trai một cái rồi lại chỉ vào đầu của cậu ta: “Mày mở mồm đi, giới thiệu chính mình đi, sao vẫn như cái hũ nút thế, bộ dạng không có tiền đồ!”
Người con trai kia trầm mặc vài giây mới đứng lên, xoay người hướng mặt về phía bọn họ, đôi tay túm lưng ghế, hơi rũ đầu nói: “Tôi là Tống Minh Lượng, học khoa miệng.”
Ba của cậu ta lập tức nói: “Tôi là ba của nó, Tống Cường. Con trai của tôi chính là quá thành thật quá hướng nội, kỳ thật nó rất thông minh, rất đáng tin cậy.”
Bọn họ đã mở đầu tự giới thiệu, cậu nam sinh giường số hai cũng nói: “Tôi là Ôn Đông, học khoa thần kinh. Đây là chị của tôi, Ôn Thu.”
Nam sinh giường số bốn không nói chuyện, bà mẹ nói thay cậu ta: “Đây là con trai của tôi, Mạnh Thiên Hữu, học khoa lâm sàng.”
Hạ Bạch nói theo: “Tôi là Hạ Bạch, học khoa pháp y.”
Sau khi nghe thấy chuyên ngành của cậu, mẹ của Mạnh Thiên Hữu nhíu mày. Ba của Tống Minh Lượng lại tươi cười nhiệt tình nhìn về phía Hoa Hạo Minh, “Đây là anh trai của cháu à?”
Hạ Bạch: “Bạn bè bà con xa.”
“…”
Lận Tường chủ động tự giới thiệu: “Tôi là bạn học cùng cấp ba của Hạ Bạch, anh em tốt, gọi là Lận Tường.”
Sự giới thiệu ngắn ngủi này đã hòa tan một chút hoảng loạn, sau khi giới thiệu xong, ký túc xá yên tĩnh trở lại, trong tiếng đồng hồ tích tắc, khủng hoảng lại lần nữa lan tràn.
Hoa Hạo Minh nói, bình thường thời gian trói định chỉ có 5 đến 10 phút, lúc anh ta nói lời này, những người khác đều nhìn về phía đồng hồ trên tường, bốn phút đã trôi qua, huống chi trước đó họ còn mở cửa và đập cửa sổ, tốn kha khá thời gian.
Sắp đến giờ rồi.
Tích tách, tích tách, tích tách…
Tống Cường lau mồ hôi trên trán một phen, chân Mạnh Thiên Hữu run càng lúc càng nhanh.
Bên ngoài trống rỗng yên tĩnh, toàn thế giới chỉ có thể nghe được tiếng đồng hồ chuyển động, có nghĩa là bọn họ cách trò chơi kinh dị không còn xa, sắp phải nghênh diện mà đến.
“Cộc, cộc, cộc…” Bên ngoài hành lang truyền đến một hồi thanh âm càng ngày càng gần, như tiếng gót giày trầm nặng giẫm lên sàn nhà.
Cuối cùng bọn họ cũng nghe được âm thanh khác bên ngoài ký túc xá, nhưng âm thanh này không khiến bọn họ thả lỏng, ngược lại càng thêm căng thẳng.
Tiếng cộc cộc ngừng ở cửa ký túc xá của bọn họ.
Không ít người tim đều nhảy lên cổ họng.
“Cốc cốc cốc.” Vang lên ba tiếng gõ cửa, không tính là thô bạo.
Toàn thân mấy người căng chặt, không ai tiến lên, họ cũng ngừng thở không dám mở miệng.
Cuối cùng là Hoa Hạo Minh đi tới cửa, cánh cửa vừa rồi làm như thế nào cũng không mở được, lần này chỉ vặn nhẹ một cái là lập tức mở ra.