Người Nhặt Xác Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Quyển 1-Chương 3: Học viện Y Hòa Bình

Thôn Thất Lí vẫn còn duy trì bộ dạng thôn nguyên thủy, trường học đều là nhà đất, mặt tường gồ ghề lồi lõm nhưng trái lại sân thể dục rất lớn, là một mảnh đất vàng không làm bất cứ canh tác gì.

Ảnh là chụp vào ban đêm, chụp được cũng là cảnh tượng ban đêm. Dưới ánh đèn trường học tối tăm, ảnh chụp không quá sáng tỏ, nhưng có thể thấy rõ ràng, ba mươi mấy học sinh đang đứng ở trên sân tập thể dục.

Ảnh chụp dừng ở hình ảnh bọn chúng làm động tác nhảy lên.

Tháng giêng rét đậm, các bé trai học sinh tiểu học trong thôn đa phần mặc áo bông màu xám xịt, bé gái thì mặc sáng màu hơn một chút, có mấy bé gái trên người còn mặc áo bông màu đỏ.

Đối với nhóm học sinh tiểu học mà nói, khoảng thời gian tập thể dục theo đài chắc là lúc bọn chúng vui vẻ nhất, trong ảnh chụp. bọn chúng cùng nhau nhảy lên, trên mặt lại không có chút vui cười.

Từng cánh tay quỷ dị hư thối màu tím tro đang xách cổ của bọn chúng.

Hai chân của bọn chúng cách mặt đất, không phải tư thế nhảy lên mà là bị xách lên.

Ngón tay của con quỷ rất dài, quấn trọn lấy cổ của bọn chúng, thoạt nhìn như một đám học sinh bị treo cổ trong đêm, xám xịt, đỏ đỏ xanh xanh và cứng ngắc trong gió lạnh đêm khuya.

Ngẫm kỹ bức ảnh này thì có thể thấy rất nhiều tin tức, nhưng những cánh tay quỷ kia đột ngột chiếm giữ tâm trí của mọi người, dường như mấy người trong ký túc xá đều cảm nhận được sự lạnh lẽo của bàn tay kia thấm vào trong cơ thể bọn họ.

“Đây, đây là p* thôi!” Người ba kia lớn tiếng nói: “Là p, tôi biết p ảnh!”

(*photoshop)

Hoa Hạo Minh chưa nói gì, gạt ảnh sang phải, phía dưới là một đoạn video.

Trong video, thời gian cách ba ngày, ba mươi mấy học sinh còn đang không ngừng thực hiện “động tác nhảy”, bọn chúng đã làm ba ngày, dường như vẫn thực hiện không ngừng nghỉ, vĩnh viễn không dừng lại.

Ở ngoài video bọn họ có thể nhìn thấy, không phải bọn chúng vẫn luôn nhảy mà là những những bàn tay quỷ kia đang hoạt động.

Những bàn tay quỷ kia chuyển từ trên cổ của bọn chúng qua mái tóc, bắt lấy tóc của bọn chúng kéo về phía trước, một cái, một, rồi lại một cái.

Video rung lên một chút, phóng to về phía trước, gương mặt hai học sinh thình lình xuất hiện trong video, gương mặt cứng đờ sợ hãi của bọn chúng đập vào trong mắt những người ở đây.

“A!” Người mẹ kia hét lên một tiếng, sợ tới mức bưng kín mặt.

Người ba kia còn không tin: “Tôi cũng từng thấy tin tức này rồi, bọn chúng không thể nào còn ở trường học, thông báo nói là một nữ giáo viên khác lừa gạt bắt bọn chúng rồi chạy trốn!”

Dường như Hoa Hạo Minh đã quá quen với những loại tình huống như thế này, không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Mùa thu năm ngoái, công viên giải trí Linh Lạc đột nhiên đóng cửa, một đám người giơ biểu ngữ chữ máu bảo là công viên giải trí còn người ở trong công viên.”

“Lúc ấy người chơi trong nhà ma của công viên giải trí đều biến mất khó hiểu.”

Lận Tường nói: “Cái này em xem qua ở trên mạng rồi, là thiết bị nhà ma xảy ra vấn đề, xuất hiện thương vong nghiêm trọng nên công viên giải trí mới bị phong tỏa.”

Hoa Hạo Minh bấm điện thoại một chút, lại xuất hiện một đoạn video khác: “Nếu cậu đã xem qua, vậy chắc là cậu cũng đã nhìn thấy ảnh chụp của một trong số người biến mất rồi nhỉ?”

Hiển nhiên cái video này là quay nhà ma của công viên giải trí Linh Lạc, bầu không khí nhà ma âm trầm được đắp nặn rất tốt, vết máu loang lổ trên mặt tường, thỉnh thoảng trên mặt đất cũng có vài đoạn tay chân bị cụt, người quay video đẩy một cánh cửa ra, đột nhiên không kịp phòng ngừa, một cái xác chết treo ngược rơi xuống.

Hai mắt Hạ Bạch sáng lên rất nhiều, không biết có phải cậu hoa mắt rồi hay không, khóe mắt xác chết rơi xuống một giọt nước mắt.

Gương mặt con rối xác chết thực sự rất giống người thật, nhưng rõ ràng cơ thể con rối là được làm từ loại vải nhân tạo, đối lập rõ ràng, quỷ dị thấm người.

Lận Tường cứng đờ tại chỗ, theo trong video, đạo cụ xác chết và quỷ quái xuất hiện càng lúc càng nhiều, đôi môi cậu ấy bắt đầu run rẩy, một lúc lâu không nói ra lời, bàn tay túm chặt lấy bả vai của Hạ Bạch.

Nặng quá, Hạ Bạch hoài nghi trọng lượng trên người của Lận Tường đều đè hết lên người mình.

“Về sau, đạo cụ quỷ trong công viên giải trí kia đều đã thay đổi gương mặt, chính là gương mặt của đám người biến mất đó.”

Không ai nói chuyện, họ đều nhìn chằm chằm anh ta.

Nhìn thấy ánh mắt sáng quá mức của Hạ Bạch, Hoa Hạo Minh vẫn luôn thành thạo kể chuyện bị khựng vài giây, lúc kể tiếp thì đã không còn nói chuyện xác chết ở công viên giải trí nữa.

“Hôm trước, thành phố Tuyền Quảng bị phong tỏa suốt đêm, chuyện này mọi người biết không?”

Người ba kia lại nói: “Đó là bởi vì thành phố Tuyền Quảng xuất hiện bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng, nguồn gốc ô nhiễm rất khó xử lý, tin tức đăng báo ngày hôm qua đã nói rồi!”

Hoa Hạo Minh cất điện thoại di động vào trong túi, nâng mũ lưỡi trên đầu lên, lộ ra một đôi mắt hẹp dài, anh ta nhìn về phía người ba kia, cười như không cười mà nói: “Sau khi thành phố Tuyền Quảng bị phong tỏa thì chỉ nghe nói người bên trong bị chuyển tới bệnh viện bên ngoài, chưa nghe nói có bất cứ người thường nào đi vào. Chú à, chú nghe qua chuyện thành phố bị phong tỏa bởi bệnh truyền nhiễm, nhưng chỉ được ra chứ không được vào chưa?”

Những lời này tiết lộ điều gì, không ít người đều sửng sốt, không khí chợt trầm mặc trở lại, bất an và mờ mịt lên men.

Sắc mặt người mẹ kia trắng bệch, bà ta vẫn không muốn tin: “Vì sao chúng tôi phải tin cậu? Điều này quá vô lý!”

Hoa Hạo Minh nhìn mấy người ở phía trước: “Nếu chuyện của những học sinh thôn Thất Lí là lừa đảo, vậy nhiều mục tiêu như thế nhưng cần phải điều tra lâu như vậy à? Nếu thiết bị công viên giải trí xảy ra vấn đề, tạo sao vẫn luôn phong tỏa chỗ đó cho đến bây giờ? Mấy năm nay phát sinh từng vụ từng vụ không giải thích được, mọi người đều không tin, hay là… Đang muốn lừa mình dối người?”

“Ý của cậu là, chúng ta, chúng ta cũng sẽ ‘biến mất’ ư?” Cậu em trai trong đôi chị em mở miệng đầu tiên: “Giống như học sinh của thôn Thất Lí, người trong nhà ma công viên giải trí, cùng với, rất nhiều người của thành phố Tuyền Quảng.”

“Có thể nói như vậy.” Hoa Hạo Minh đáp.

“Chuyện dị thường của thôn Thất Lí là chuyện được xác nhận sớm nhất, sau đó các nơi trên thế giới liên tiếp phát sinh dị thường, cũng không phải những người biến mất sẽ không trở lại, từ trong miệng người trở lại biết được, những nơi xuất hiện dị thường, kỳ thật là bị cuốn vào một trò chơi quỷ dị, bọn họ đã trốn thoát từ trong trò chơi đó.”

“Trường tiểu học thôn Thất Lí và công viên giải trí Linh Lạc cũng vậy, nghiêm trọng nhất chính là thành phố Tuyền Quảng, trò chơi đã lan tràn phần lớn đến khu vực thành phố.”

“Phong tỏa những nơi đó, là vì tránh cho càng nhiều người bị cuốn vào trò chơi kinh dị, nói trục trặc hoặc bị bệnh truyền nhiễm, là vì tránh cho khủng hoảng và mất trật tự xảy ra phạm vi lớn không thể kiểm soát trong thời gian ngắn.”

Hoa Hạo Minh nhét điện thoại vào trong túi quần, tay cũng để ở bên trong: “Mọi người, trò chơi phủ xuống ký túc xá, lúc này, chúng ta cũng bị trò chơi trói định rồi.”